Phong Dụ Hoa đau lòng, vô cùng xót xa.
Chất nhi của nàng ấy, trước nay vẫn luôn cao ngạo tự kiêu, không ai sánh bằng.
Hắn khi nào lại thấp hèn như vậy?
Bây giờ lại tự hoài nghi bản thân chỉ vì một cô nương.
Làm nàng ấy thấy đau lòng chết đi được.
“Ly Dạ, sao cháu lại không tốt được? Cháu là nam tử hấp dẫn nhất thiên hạ, là nam tử được cô nương nhà người ta mến mộ nhất, cháu không biết sao?”
Lời này của Phong Dụ Hoa không phải đang an ủi hắn, nàng ấy đang nói sự thật.
“Cả hoàng thành này có biết bao cô nương liều mạng chỉ vì muốn có được nụ cười của cháu, chỉ vì muốn được cháu chú ý tới?”
“Cháu đi trên phố, tùy tiện nói một câu cháu muốn một nữ nhân, các cô nương dù có bò cũng sẽ bò đến trước mặt cháu.”
“Cô cô chỉ tiếc là làm cô cô của cháu, cũng tiếc là đã sinh ra sớm hơn mười mấy năm, nếu không cô cô cũng sẽ yêu cháu đến chết đi sống lại.”
“Sao cháu lại không tốt được chứ?”
Nhưng những lời này không thể làm tâm trạng Phong Ly Dạ tốt hơn chút nào.
Đôi mắt sâu xa vẫn u ám như cũ.
“Cháu không đủ tốt, nàng ấy mới không cần cháu nữa.”
Phong Dụ Hoa thở dài một hơi, trái tim của nha đầu đó đúng là sắt đá quá!
Sao lại nỡ làm tổn thương hắn như vậy?
Thật sự khiến người ta đau lòng!
“Tiểu Ly Tử, cháu thích nàng ấy đến vậy sao?”
Phong Ly Dạ không trả lời câu hỏi này, thích hay không thích hắn cũng không biết.
Hắn chỉ biết, nàng đi rồi, nơi nào đó trong lòng hắn bỗng chốc trống rỗng.
“Nàng ấy đã lừa cháu đó!” Ngay cả Phong Dụ Hoa cũng không nhịn được nữa.
Nhưng hắn không tin, ngẩng đầu nhìn nàng ấy một cái, giọng điệu kiên định: “Nàng ấy chỉ quá uất ức, muốn trả thù thôi!”
“…” Lẽ nào nàng lợi dụng hắn như vậy vẫn chưa gọi là lừa sao?
Phong Dụ Hoa suy nghĩ một chút, cuối cùng nghiến răng nói: “Cô cô cháu năm đó đã cứu thái hậu một lần, thái hậu ban cho ta một tấm lệnh bài, có thể thoải mái ra vào hậu cung, bây giờ cô cô đưa cháu đi tìm nha đầu đó!”
Cho dù là trả thù hay lừa dối hoặc là thật sự còn chút tình cảm gì đó, chuyện này dẫu sao cũng phải nói cho rõ ràng!
Thế giới tình cảm của Phong Ly Dạ rất đơn thuần!
Không nói rõ, hắn sẽ mãi mãi không thể nào bước ra khỏi vực sâu này được.
Phong Dụ Hoa kéo cổ tay hắn nói: “Đi, Tiểu Ly Tử, cô cô đưa cháu đi đòi một lời giải thích!”
Nhưng nghe ra lại giống như nương tử bị vứt bỏ, muốn đi tìm kẻ bạc tình kia đòi lại công bằng?
Nha đầu chết bầm lạnh lùng vô tâm Sở Khuynh Ca đó, lần này thật sự quá đáng lắm rồi!
Phong Ly Dạ lập tức đứng dậy, đôi mắt không có chút sức sống cuối cùng cũng hiện lên một tia hy vọng.
Phong Dụ Hoa nhìn thấy lại đau lòng hơn.
Chỉ sợ niềm hy vọng này sẽ nhanh chóng trở thành sự tuyệt vọng.
Chỉ mong nha đầu đó vẫn còn chút tình cảm với hắn.
“Cô cô, sao còn chưa đi nữa?” Hắn hỏi, dáng vẻ rất nóng lòng.
Ánh mắt Phong Dụ Hoa dừng lại trên y phục của hắn: “Vết thương của cháu vẫn chưa xử lý…”
“Không sao!” Bây giờ hắn chỉ muốn gặp như nhân chết bầm đó, hỏi nàng cho rõ ràng.
Hắn không hề quan tâm đến những vết thương xác thịt này.
“Nhưng cháu để toàn thân đầy máu vào cung, cô cô sợ ngay cả ta cũng bị liên lụy, bị đuổi ra ngoài đó!”
Hậu cung là nơi ở của nữ tử, đưa hắn vào đã làm trái cung quy rồi.
Quả thật Phong Ly Dạ không muốn đợi, nhưng Phong Dụ Hoa không đồng ý nói: “Không xử lý vết thương thay y phục sạch sẽ khác, cô cô sẽ không đưa cháu đi nữa.”
Nửa canh giờ sau, trong cung, ở Thanh Phong Uyển của Cửu công chúa.
Xảo Nhi vội vã gõ cửa phòng Sở Khuynh Ca: “Công chua, người mau dậy đi, tứ tiểu thư nhà họ Phong đến rồi, đang ở trong điện, người ấy muốn gặp người!”