Cả đời này của Phong Ly Dạ chưa từng bị sỉ nhục như vậy.
Hắn tức tới mức máu huyết sôi trào, suýt chút nữa lại phun ra máu.
Ai biết được, điều càng khiến người ta tức giận còn ở phía sau.
Vẻ mặt Sở Khuynh Ca không chút để ý, nàng lạnh lùng nói: “Đêm nay Thế tử gia còn phải nằm dưới thân hầu hạ bổn công chúa, Trưởng công chúa, sợ là hôm nay phải khiến người mất hứng rồi!”
“Khụ!” Lam Vũ và Phong Tảo quay mặt đi, trên mặt nóng bừng bừng.
Lời này của Cửu công chúa… Vậy mà cũng dám nói!
Nằm dưới thân nàng? Thiên hạ rộng lớn, chắc cũng chỉ có cô nương như nàng mới có thể nói ra lời nói không cần mặt mũi như vậy!
Khuôn mặt anh tuấn của Phong Ly Dạ, cũng không biết là vì bực tức hay cái gì, tóm lại là đã nóng hầm hập.
Khuôn mặt Nam Minh Nguyệt đỏ bừng, suýt chút nữa nàng ấy đã quên đi sự tồn tại của bản thân.
Đến tận khi Nam Dương trầm giọng quát: “Minh Nguyệt, còn không qua đây?”
Nam Minh Nguyệt đang ngơ ngác, lập tức hoàn hồn, nhanh chóng thu lại tâm tư đang bị phân tán, bước nhanh về phía trước: “Mẫu thân!”
“Nếu Cửu công chúa đã muốn so tài, con chơi cùng nàng đi.”
Nam Dương vừa vẫy tay, Nam Bác Mẫn lập tức sai người mang đến hai con ngựa, hai bộ cung tên.
Đều là chiến cung!
“Để tránh việc có người nói Nam Tấn ta ức hiếp khách, Cửu công chúa, ngựa và cung tên này, ngươi chọn trước đi.” Nam Dương ngồi lên ghế.
Sớm đã có thị vệ mang một chiếc ghế khác đến bên cạnh Phong Ly Dạ.
Phong Tảo nhẹ giọng nói: “Gia, ngồi xuống một lúc đi.”
Mặt trời đỏ rực giữa không trung, sắc mặt của Gia bị ánh mặt trời thiêu đốt càng thêm nhợt nhạt.
Hắn ta thật sự rất lo lắng, tiếp tục như thế này, Gia có thể kiên trì được bao lâu?
Nếu như công chúa có thể không chọc tức Gia, có lẽ, hắn sẽ có thể từ từ khỏe lên…
“Ta chọn cây này.” Sở Khuynh Ca tuỳ tiện cầm một cây chiến cung trong số đó, dắt theo dây cương, nhảy lên lưng ngựa.
“Được!” Ánh mắt Nam Minh Nguyệt vì động tác gọn gàng lưu loát của nàng mà sáng ngời.
Ý chí chiến đấu trong chốc lát bị kích thích!
Bách phát bách trúng được lưu truyền là bắn trúng mục tiêu ở khoảng cách một trăm bước.
Tiến về phía trước hầu như là bắn trúng bia.
Nhưng hôm nay yêu cầu của Sở Khuynh Ca có chút đặc biệt, có thể nói là ngông cuồng.
Nàng yêu cầu tốc độ của ngựa không thể thấp hơn năm mươi dặm, Cửu công chúa giải thích rằng, khi ngựa chạy qua lá cờ, tua của lá cờ ít nhất phải bay một góc bốn mươi lăm độ.
Sau đó nàng lại giải thích, ý nghĩa của một góc bốn mươi lăm độ, là vị trí trung tâm nhất của sự cân bằng và buông xuống tự nhiên!
Những từ ngữ hiếm lạ kỳ quái của công chúa đếm không xuể, có điều cuối cùng mọi người vẫn là nghe hiểu rồi.
Chắc chắn là khi ngựa chạy nhanh, mũi tên bắn ra phải xuyên qua đồng tiền xu.
Chính là có một người cầm một nắm đồng xu ném lên không trung, xem hai vị công chúa ai có thể bắn trúng nhiều đồng xu hơn.
Sau khi bắn trúng, phải bắn mũi tên trúng thân cây, phải cắm thật chặt vào thân cây, nếu không, cho dù bắn xuyên qua đồng tiền cũng vô dụng!
Hoàn toàn là gây khó dễ đến mức cực điểm!
Nam Bác Mẫn là người phụ trách tung tiền xu, giây phút này, nhìn mấy chục đồng xu trong tay mình, hắn ta đã không còn nghĩ đến việc ai thắng ai thua.
Hơn nữa, hắn ta nghi ngờ thật sự có người có thể làm được điều này sao?
Đừng nói là bắn xuyên qua đồng xu trúng vào thân cây, chỉ tính việc bắn trúng đồng tiền xu bé xíu kia, đã là một việc vô cùng lợi hại rồi.
Đổi lại là hắn ta, có lẽ cũng không làm được!
Cưỡi ngựa, tốc độ nhanh, chính xác, còn phải có lực!
Thử thách khắc nghiệt!
Sở Khuynh Ca quay đầu nhìn Nam Minh Nguyệt trên lưng ngựa, cười nói: “Minh Nguyệt công chúa, ai tới trước?”
“Ta trước!”
Nam Minh Nguyệt không muốn lợi dụng nàng.
Cuộc so tài tinh xảo như vậy, người nào lên trước, người đó chịu thiệt!
Suy cho cùng, người lên sau có thể nhìn ra được cả quá trình có điểm nào cần chú ý, có chi tiết nhỏ nào có thể cộng điểm trong cả quá trình của người trước.
Nhưng đó chỉ là cơ hội!
Đối với người thực sự có thực lực, dù là lên trước hay lên sau, đều sẽ không có ảnh hưởng gì.
Lại không nghĩ tới, đột nhiên Sở Khuynh Ca thúc ngựa, chậm rãi đi về phía một đầu quảng trường.
“Vẫn là ta lên trước đi, dù sao, quy tắc là do ta đặt ra.”
Lúc nãy, chỉ là muốn xem xem, Nam Minh Nguyệt có ngay thẳng như mình không.
Sự thật chứng minh, trong xương cốt nữ tử Nam Tấn, thật sự có một phần máu nóng sục sôi của người chiến binh.
Chỉ trừ Sở Vi Vân!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nữ nhân xấu xa đó thật sự là nữ tử Nam Tấn sao?
Sở Khuynh Ca thúc ngựa chạy lên, chỉ để lại một câu nói phía sau: “Dù sao, cuối cùng ta cũng thắng.”