Vì sao lại không đẩy Phong Tứ ra?
Sở Khuynh Ca cong môi, cứ như là không sợ chết: “Phong Tứ không như ngươi mỗi ngày đều ôm một nữ nhân khác nhau.”
Phong Li Dạ suýt nữa đã ném nàng xuống đất.
Cái miệng này, vừa hé ra là sẽ không bao giờ nói mấy lời dễ nghe.
“Vậy cho nên công chúa đang trả thù bổn thế tử sao?”
Hắn dùng một chân đá văng rèm cửa doanh trướng, hàn khí trên người đã làm cho Xảo Nhi vốn muốn đến đây hầu hạ sợ đến mức nhanh chân chạy trốn được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Có điều, công chúa đã theo Phong Tứ rời đi, vì sao cuối cùng lại biến thành Thế tử gia ôm công chúa trở về?
“Không có oán hận, thì lấy đâu ra trả thù như ngươi nói?” Sở Khuynh Ca nhẹ thở phào một hơi.
Nàng thật sự không khỏe, đến nói chuyện cũng tốn sức, nhưng, ở trước mặt người nam nhân này, nàng không thể có bất kỳ biểu hiện mềm yếu nào.
Nàng cười nói: “Thế tử gia đừng quá coi trọng bản thân mình.”
Phong Li Dạ đã thật sự buông lỏng tay.
Sở Khuynh Ca lập tức ngã xuống, lăn ở trên giường.
Tuy rằng nàng ngã xuống một lớp chăn nệm, nhưng rơi xuống từ nơi cao như vậy, đầu đụng vào cũng vẫn rất đau.
Nàng đau đến nhắm mắt lại, suýt nữa thì ngất đi luôn.
“Không phải vừa rồi còn khỏe mạnh lắm sao? Cần gì giả vờ yếu ớt trước mặt bổn thế tử như vậy?”
Phong Li Dạ đứng ở cạnh giường, rũ mắt từ trên cao nhìn xuống nàng.
“Bản công chúa vẫn giữ nguyên câu nói, Thế tử gia đừng tự đề cao mình quá.”
Nàng mở to đôi mắt sáng ngời nhìn hắn, trong đáy mắt nàng ngập tràn ý cười khinh thường.
“Dù cho ta có giả vờ, cũng chỉ giả vờ trước mặt nam tử khác, còn trước mặt thế tử gia thì ta không thấy hứng thú.”
Phong Li Dạ không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng.
Hơi lạnh trong đáy mắt hắn dày đặc đến không thể hòa tan, nó còn đang không ngừng ngưng tụ lại.
Giữ mạng, lúc này nhất định không được chọc hắn.
Nhưng rõ ràng Sở Khuynh Ca không phải một người sợ chết.
Lá gan của nàng đã được huấn luyện từ nhỏ.
“Nếu Thế tử gia không có chuyện gì cần nói, vậy thì cút xa một chút, để đỡ làm ô uế ánh mắt của cả hai người.”
Lòng bàn tay của Phong Li Dạ lập tức siết chặt lại.
Sở Khuynh Ca vẫn cười nói như cũ: “Nếu bản công chúa nhớ không lầm, không lâu trước đây Thế tử gia còn nói không muốn gặp lại bản công chúa, Thế tử gia, chỉ mới đó mà ngươi đã không chịu được cô đơn, là vì Sở Vi Vân không thỏa mãn được ngươi sao?”
“Không biết giới hạn!”
Một tiếng “ầm”, không biết là thứ gì đã bị hắn dùng một chân đá bay.
Bay từng trong rèm cửa bay ra ngoài, cũng không biết đã rơi xuống chỗ nào.
Nhưng nghe tiếng động, hiển nhiên là đã bị rơi vỡ thành bột.
Đến khóe mắt Phong Li Dạ cũng không động một chút, bỗng nhiên dán chặt vào người đang đến gần.
Chân mày Sở Khuynh Ca trở nên căng thẳng, vẻ mặt sầm xuống.
Nàng muốn lùi về phía sau theo bản năng, nhưng mà không muốn yếu thế ở trước mặt hắn.
“Thế nào? Phát hiện bản thân càng thích cơ thể bản công chúa hơn sao?”
“Đừng tưởng rằng bằng dăm ba câu của ngươi là có thể chọc giận bổn thế tử!”
Bỗng nhiên Phong Li Dạ giơ tay lên, năm ngón tay căng cứng, bóp chặt cằm nàng!
“Buông tay!” Sở Khuynh Ca đánh ra một quyền.
Nhưng lại bị hắn dễ dàng đè tay lên trên giường.
“Là vì ngươi không nỡ, nếu không, vì sao không ra tay ngay đi?”
“Ngươi cho rằng ta sẽ không gϊếŧ ngươi thật ư?” Phong Li Dạ nheo lại mắt.
Sở Khuynh Ca vẫn nở nụ cười cực kỳ xinh đẹp: “Ngươi sẽ không.”