Phong Ly Dạ không biết mình về phủ Quốc Công bằng cách nào.
Cả người hốt hoảng, trong đầu toàn nghĩ về câu nói đó của nàng: Chưa từng.
Chưa từng!
Chưa từng có chút tình cảm chân thành nào với hắn.
Nhưng hắn rõ ràng biết nàng sắp đặt trù tính mọi thứ, làm mẫu thân hắn bị thương nặng, nhưng hắn vẫn cố chấp muốn hỏi nàng một câu, có thể quay lại hay không?
Hắn không biết mình đang nghĩ gì, chỉ biết trong lòng hắn vô cùng trống rỗng.
Hắn như bị khoét mất một miếng thịt, bây giờ máu thịt be bét, đầm đìa máu tươi.
“Tiểu Ly Tử…” Phong Dụ Hoa đi theo phía sau hắn.
Nàng ấy chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hồn vía lên mây, chật vật nhếch nhác đến vậy của Phong Ly Dạ.
Rõ ràng nàng ấy thấy nha đầu chết tiệt đó cũng không phải vô tình với Phong Ly Dạ như thế thật, nhưng tại sao họ lại không thể ở bên nhau?
Nha đầu chết tiệt đó quá lạnh lùng, Tiểu Ly Tử lại quá thật thà ngây thơ.
Hai hài tử này…
Ôi! Nàng ấy bất lực thở dài, chậm rãi đi theo Phong Ly Dạ ở bên ngoài.
Không cưỡi ngựa, cũng không ngồi xe ngựa, cứ đi bộ trên đường như thế.
Trên đường phố toàn là ánh nhìn chăm chú của các cô nương xinh đẹp, nhưng tiếc là Tiểu Ly Tử không thèm đếm xỉa tới.
Nếu như hắn chịu ngẩng đầu lên nhìn, chắc chắn sẽ nhận ra, trên đời này còn có rất nhiều cô nương đang đợi hắn chú ý tới.
Đáng tiếc, hắn không thèm nhìn lấy một cái.
Cũng không biết đi bao lâu, cuối cùng cũng về đến phủ Quốc Công.
Phong Tứ Hải đang đứng ở ngoài cửa đại sảnh, đợi bọn họ về.
“Cha?” Phong Dụ Hoa bước nhanh đến, nhìn đại công công đang đứng cùng với Phong Tứ Hải nói: “Đây là… thánh chỉ?”
Đại công công tiến lên một bước, nhìn Phong Ly Dạ nói: “Phong Ly Dạ tiếp chỉ!”
Phong Ly Dạ lại giống như không nghe thấy gì, cũng không thèm nhìn lấy một cái, vẫn cất bước chân nặng nề ngổn ngang đi về phía Thanh Vân Uyển.
“Thế tử gia, mời tiếp chỉ.” Đại công công lại nói.
Phong Ly Dạ vẫn không thèm quan tâm.
Phong Tứ Hải tức giận nói: “Ly Dạ! Mau qua đây tiếp chỉ!”
Hài tử này hôm nay sao lại thờ ơ không coi ai ra gì như vậy?
Phong Dụ Hoa lập tức bước đến, kéo Phong Ly Dạ một cái nói: “Tiểu Ly Tử, lát nữa cô cô đi uống rượu với cháu, cháu… tiếp chỉ trước đi.”
Đại công công lúc này cũng đến đây, không biết có chuyện gì.
Nhưng trong lòng Phong Ly Dạ đã thoáng cảm nhận được sự bất an.
Phong Ly Dạ bị nàng ấy kéo một cái, lúc này ánh mắt ảm đạm mới dừng lại trên người đại công công.
Ánh mắt vô tình này chợt khiến người ta thấy sợ hãi.
Đại công công bèn thấp thỏm lo sợ, hơn nữa ông ta biết rõ thánh chỉ trong tay mình… không phải chuyện tốt gì.
Sau khi ông ta ngây người một lát đã lập tức tiến lên phía trước.
Cũng không cần Phong Ly Dạ quỳ xuống tiếp chỉ, ông ta vội mở thánh chỉ ra, nhanh chóng đọc lên.
Ông ta đọc gì Phong Ly Dạ cũng không nghe rõ.
Chỉ nghe được mỗi chuyện: Hoàng thượng cho phép bọn họ hòa ly!
“Cho phép?” Ánh mắt hắn chợt u ám, dần dần trở nên lạnh lẽo sâu xa.
Bỗng nhiên hắn bước về phía trước, túm lấy đại công công nói: “Ai cho phép? Bổn thế tử vẫn còn sống, ai cho phép nàng hòa ly? Ai cho phép?”
“Ly, Ly thế tử, thế, thế tử…”
“Ngươi nói mau! Ai cho phép!” Hắn siết chặt hai tay, đại công công lập tức thấy khó thở, sợ đến suýt chút đã ngất đi.
Phong Tứ Hải và Phong Dụ Hoa cũng không ngờ, người vừa nãy trông vẫn còn chán nản suy sụp bỗng nhiên lại nóng nảy thành ra như vậy!
“Ly Dạ, không được vô lễ! Mau buông ra!” Phong Tứ Hải vội nói.
Phong Dụ Hoa cũng vội bước tới, kéo tay Phong Ly Dạ nói: “Tiểu Ly Tử, đừng làm bừa, ông ấy chỉ đến truyền thánh chỉ thôi, chuyện này không liên quan đến ông ấy!”
Phong Ly Dạ lại không hề có ý định buông tay, trái lại đầu ngón tay còn siết chặt hơn.
Hắn tức giận nói: “Ta hỏi ngươi, ai muốn hòa ly? Ai cho phép nàng hòa ly? Ngươi nói đi! Ai?”