Mục Uyên cuối cùng cũng biết, tại sao vừa nãy Phong Ly Dạ lại bị nàng làm tức giận đến mức hộc máu.
Khi Phong Ly Dạ rời đi, thật sự đã thổ huyết.
Đứng từ góc độ của Sở Khuynh Ca có thể sẽ không thấy rõ, nhưng khi Phong Ly Dạ rời đi đã đi ngang qua hắn ta.
Hắn ta ngửi được mùi máu tanh, cũng nhìn thấy rõ khóe miệng dính máu của hắn!
Bây giờ Mục Uyên đã hiểu được cảm giác của hắn rồi.
Bởi vì hiện tại hắn ta cũng sắp thổ huyết!
Hắn ta thật sự tức giận đến mức muốn lao ra khỏi cửa.
Nhưng Sở Khuynh Ca lại thu lại nụ cười trên môi vào đúng lúc này, nhàn nhạt nói: “Ngồi xuống uống một ngụm trà đi.”
Một ngụm khí của Mục Uyên lập tức bị chặn lại trong lồng ngực, không xuất ra được, cũng không đè xuống được, tiến thoái lưỡng nan.
Lúc thì khiến người khác tuyệt vọng, lúc thì lại giống như một kẻ chẳng liên quan gì!
Nha đầu chết tiệt này, thật sự là khiến người khác tức điên!
“Sao vậy? Không phải chỉ là đùa một chút thôi sao? Một người đã từng gả đi còn bị người ta vứt bỏ như ta, sao có người sẽ thích ta chứ?”
Khuynh Ca cười, hoàn toàn không có chút gì là đang tự ruồng bỏ bản thân, chỉ là bởi vì hiện tại nàng thật sự không cần thứ gọi là tình cảm.
Nàng cũng không nghĩ rằng bản thân mình sẽ nảy sinh cái gọi là tình cảm với bất kỳ nam tử nào.
Mục Uyên mấp máy môi, vốn dĩ hắn ta đang cực kỳ tức giận, nhưng chỉ với vài câu nói đơn giản của nàng thì đã bay mất sạch.
Còn có chút đau lòng!
Cuối cùng hắn ta cũng ngồi xuống đối diện nàng, nhìn gương mặt không có chút bi thương nào của nàng.
“Cho dù…” Hắn ta suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là không nhẫn tâm, thấp giọng nói: “Cho dù đã từng gả đi thì sao? Trước sau… Trước sau thì cũng sẽ có người yêu thương người xuất hiện.”
Sở Khuynh Ca căn bản không biết hắn ta đang nói cái gì, nàng nhìn chằm chằm vào chiếc ly trong tay mình, rõ ràng đang suy nghĩ điều gì đó.
Suy nghĩ của nữ tử này nhảy rất nhanh, Mục Uyên đã được chứng kiến qua vô số lần, đã quá quen thuộc rồi.
Chỉ cần nàng không thật sự ruồng bỏ bản thân là được.
Còn người yêu thương nàng… nhất định sẽ xuất hiện thôi.
Cũng có thể, đã xuất hiện từ sớm rồi.
“Rốt cuộc người muốn làm gì?” Hắn ta vẫn muốn hỏi cho rõ rằng.
“Không có gì, chỉ là ta rất có hứng thú với Nam Tinh, còn có…”
Khuynh Ca xoa xoa hàng lông mày, chống khuỷu tay lên bàn, cố gắng nhớ lại những gì nàng đã nhìn thấy trong điện Vô Trần tối hôm qua.
“Còn có, ta cảm thấy hậu viện có lẽ đang giam giữ một người quan trọng nào đó, rất quan trọng…”
“Viện mà Hoàng thượng Nam Tinh ở lúc còn sống, hậu viện có thể đang giam giữ một người nào đó?” Năm ngón tay của Mục Uyên siết chặt, suýt nữa đã nắm lấy tay cầm ghế.
“Chỉ là trực giác, không chắc chắn là thật.”
“Người nhất định muốn đi thăm dò nữa?” Nơi này là hoàng cung, rất nguy hiểm người có biết không?
“Ừm.” Nàng không hề có ý định giấu giếm, chuyện này, muốn giấu cũng không giấu được.
“Ta đi cùng người.”
“Không cần.” Nàng suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Gọi Lam Vũ đến đây, ta có chuyện muốn nói với hắn ta.”
Mục Uyên hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, nha đầu chết tiệt này, chuyện mà nàng không muốn nói thì luôn tìm cách trốn tránh.
Nhưng, lần này không cần Mục Uyên đi tìm Lam Vũ, thì Lam Vũ đã tự mình đến.
“Bọn hắn đưa Sở Vi Vân đến điện Khâm An nơi quốc sư ở?”
Sở Khuynh Ca nhíu mày suy nghĩ về tin tức mà Lam Vũ mang đến: “Quốc sư là người như thế nào?”
“Đại khái là chịu trách nhiệm cầu phúc cho bách tính, hoặc là chủ trì một số lễ tế trong cung.”
Nước Sở không có quốc sư, cho nên những chuyện này đều là do Lam Vũ đi dò hỏi thì mới biết.
“Không nghe nói cụ thể là vì chuyện gì sao?” Nửa đêm, lại đưa Sở Vi Vân đến nơi tế bái, chung quy cũng không thể dùng nàng ta để đi tế tổ nhỉ?”
Huyết mạch hoàng gia, cho dù thật sự muốn nhận tổ quy tông, thì cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy.
Nhất định phải tổ chức nghi thức rất long trọng, để bách tích đều biết, tiểu điện hạ của bọn họ quay về rồi.
Vậy thì, tại sao đêm nay lại đến điện Khâm An?
“Chuyện này, ta không nghe ngóng được, nhưng có một chuyện rất kỳ quái.”
“Chuyện gì?”
“Nữ hoàng bệ hạ thưởng cho người phụ nữ đó ba vạn cấm vệ quân.” Chuyện này nhất định là do người phụ nữ tên Sở Vi Vân kia đi khoe khoang khắp nơi, nếu không thì tin tức không thể bị lan truyền ra ngoài nhanh như vậy.
Sở Khuynh Ca rơi vào trầm tư.
Điện Khâm An? Tế tổ? Nhận tổ quy tông?
Trong đầu nàng chợt lóe lên mấy chữ mà Nhu Nhi viết ra trước khi chết, Vân bất thị nhất.
Vân bất thị nhất, nhận tổ quy tông…