“Buông ta ra!”
Sở Khuynh Ca đột nhiên ngồi bật dậy trên giường.
Xảo Nhi khó khăn lắm mới ngủ được, lập tức bị dọa tỉnh.
“Công chúa, người tỉnh rồi?” Thấy công chúa tỉnh lại, Xảo Nhi thở phào một hơi.
“Công chúa, cuối cùng người cũng tỉnh lại! Người dọa Xảo Nhi sợ chết rồi!”
Không ai biết được rằng, vào đêm hôm qua, nàng ấy đã chịu đựng thế nào.
Lam Vũ và Mộ Bạch đã đi xa, đến bây giờ còn chưa trở về. Trong Công chúa uyển chỉ có nàng ấy và công chúa là người một nhà.
Hòa Ly thư của công chúa được gửi đi chưa bao lâu, thế tử gia đã tức giận đùng đùng đi đến, cưỡng ép dẫn công chúa đi.
Sau đó, nàng ấy cũng bị Phong Tảo dẫn về, nhốt trong một căn phòng.
Lúc trời gần sáng thì Phong Tảo đến, dẫn nàng ấy đến nơi này.
Đến rồi mới biết, công chúa lại bị bọn hắn hại đến nỗi hôn mê!
“Công chúa, người cảm thấy sao rồi? Thân thể còn khó chịu không? Có muốn uống nước không?”
Sở Khuynh Ca không nói chuyện, đầu óc vẫn có chút hỗn độn mơ hồ.
Trong đầu từ từ hiện lên cảnh lúc sáng sớm.
Nhưng nàng rất bình tĩnh. Cuối cùng, hít sâu một hơi nói: “Rót cho ta một chén nước ấm.”
Xảo Nhi lập tức đưa nước đến. Sở Khuynh Ca uống mấy chén mới hết khát.
“Bây giờ là lúc nào rồi?” Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ trời nắng đẹp, sắc trời sớm đã sáng tỏ.
“Sắp đến giờ ngọ rồi ạ.” Mặc dù Xảo Nhi bị giam lỏng, nhưng Phong Tảo cũng không quá lạnh nhạt với nàng ấy.
Lúc đến Xảo Nhi có hỏi thăm Phong Tảo, đại khái cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Công chúa lại bị bọn hắn ức hiếp rồi!
Những người này quả thật là ác quỷ!
Nàng ấy nghĩ là sau khi công chúa tỉnh lại sẽ khóc nháo, nhưng công chúa lại bình tĩnh đến mức khiến nàng ấy có chút lo lắng.
“Công chúa, nếu như người buồn, người hãy khóc một trận cho đã, Xảo Nhi sẽ trông coi cho người!”
Đừng có chuyện gì cũng nghẹn trong lòng. Nàng ấy thật sự rất sợ công chúa sẽ kìm nén đến hư người.
“Khóc?” Sở Khuynh Ca rủ mắt, nhìn nàng ấy một cái, nở một nụ cười không tỏ rõ ý kiến.
“Nước mắt chỉ khi rơi vào thời điểm thích hợp, mới có thể phát huy được tác dụng của nó. Trước mặt em, khóc có tác dụng gì?”
“Công chúa…”
“Ta không sao.” Thật sự không sao. Chỉ là, trải qua tối hôm qua, có rất nhiều chuyện đã hiểu rõ hơn lúc trước mà thôi.
Sống ở thời đại này, cứ không phải ngươi không hại người khác, thì có thể sống yên lành.
Cho dù không hại người khác, cũng sẽ có vô số người luôn luôn muốn hại ngươi.
Có lẽ, trước kia nàng thật sự đã sống quá tùy ý, quá không tôn trọng quy tắc sinh tồn của thế giới này.
Cá lớn nuốt cá bé mới là quy tắc sống duy nhất ở thời đại này!
“Công chúa, người đang nghĩ gì vậy?” Ánh mắt của công chúa đột nhiên trở nên có chút xa lạ, cũng có chút đáng sợ.
Xảo Nhi hoang mang trong lòng, khẽ kéo kéo tay áo nàng.
“Công chúa, người đừng hoảng. Xảo Nhi nhất định sẽ nghĩ cách trốn ra, báo cho Lam Vũ, nói cho hoàng thượng và thái hậu biết về sự đối xử mà người đã chịu tại phủ Quốc Công.”
Hoàng thượng và thái hậu đều không biết, ở đây công chúa bị ức hiếp thành cái dạng gì!
Chỉ cần họ biết được, họ nhất định sẽ không phớt lờ.
Đợi họ đón công chúa hồi cung, sẽ không có ai có thể ức hiếp công chúa được nữa!
“Công chúa, người nhất định không thể từ bỏ. Xảo Nhi nhất định có thể nghĩ được cách trốn khỏi đây!”
Nhưng Sở Khuynh Ca gần như chưa từng để ý đến lời nàng ấy nói.
Nàng lấy lại tinh thần rồi mới xốc chăn lên, muốn xuống giường.
Đầu có hơi váng, suýt nữa là lăn từ trên giường xuống.
Nàng bảo Xảo Nhi qua đỡ, không dễ gì mới đè được cảm giác đầu váng mắt hoa đó xuống.
“Đi, kêu người đưa ít đồ ăn đến cho ta. Thể lực ta không đủ, thiếu máu, cần phải bổ sung dinh dưỡng.”
“Công chúa…”
“Yên tâm, ta không chết được.” Sở Khuynh Ca cười nhạt.
Nụ cười đó, lạnh đến cực điểm.
“Ta vẫn phải sống tiếp, trả thù từng người một.”