Vậy mà có người đã làm một bàn thức ăn, đang chờ nàng.
“Ngươi chắc chắn ta sẽ trở về dùng bữa thế cơ à?” Khuynh Ca đi vào, nhìn Mộ Bạch đang dọn dẹp phòng ngủ.
“Nhỡ ta không trở lại thì sao?”
“Làm đồ ăn, bản thân ta cũng cũng có thể ăn, sẽ không lãng phí.”
Mộ Bạch đặt thứ gì đó lên bàn con.
Khuynh Ca bước nhanh qua: “Máy phát điện!”
“Máy phát điện…” Mộ Bạch lẩm bẩm một câu, bỗng nhiên cười: “Mấy cái tên hiếm lạ cổ quái này lấy từ đâu ra vậy?”
“Không cần ngươi quan tâm!” Tâm trạng tồi tệ cả buổi sáng của Khuynh Ca đến lúc này mới tốt hơn một chút: “Máy phân ly vẫn chưa được sao?”
“Còn thiếu một vài thứ, nhưng ta tin tưởng sẽ làm xong nhanh thôi.”
Có câu này của hắn ta, Khuynh Ca cũng yên tâm lại.
Nàng cầm máy phát điện trong tay, tinh tế nghiên cứu: “Tựa hồ hơi khác so với bộ ngươi cho ta khi ở hoàng thành nước Sở.”
“Ta cải tiến lại phần roto dây cuốn, cho nên xác suất trục trặc có thể giảm bớt rất nhiều.”
Mộ Bạch nhìn trán nàng, giữa đôi mày thanh tú xinh đẹp luôn có vẻ mỏi mệt không tiêu tán được.
Hắn ta dịu dàng nói: “Có mệt không?”
“Không mệt.” Lại không phải làm chuyện lớn kinh thiên động địa gì, sao mà mệt được?
“Ta đang nói, là nơi này.” Hắn ta bỗng nhiên cầm lấy tay nàng, đặt ở vị trí trái tim của nàng.
Trong lòng Khuynh Ca chấn động, ngẩng đầu nhìn hắn ta, há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng trong chốc lát lại không biết nên nói từ đâu.
“Đứa trẻ lớn lên ở hoàng cung luôn cất giấu rất nhiều suy nghĩ, nhưng thật ra có rất nhiều điều, chúng ta chỉ muốn nghĩ đến những tháng ngày bình thường mà thôi.”
Mộ Bạch buông tay nàng ra, lấy đi máy phát điện từ một cái tay khác của nàng rồi đặt ở một bên.
Hắn ta nhìn chằm chằm khuôn mặt có chút hoang mang của nàng, tiếng nói dịu dàng như gió: “Nếu nàng mệt mỏi, hoặc là không muốn tiếp tục mệt mỏi như vậy nữa, ta… Ta cũng có thể đưa nàng rời xa tất cả những thứ này.”
“Lại là chân trời góc biển, vân du tứ hải à?” Sao những lời này lại quen thuộc như vậy?
Quen thuộc đến nỗi đầu trái tim đau đớn?
“Chẳng lẽ nàng thích ngày tháng hiện tại à?”
“Không thích.” Đây là điều không thể nghi ngờ!
Âm mưu quỷ kế, ngươi lừa ta gạt, nếu không phải người trời sinh quyền mưu thì ai có thể thích cho được?
“Vậy, có đi không?” Vấn đề này của Mộ Bạch như là thuận miệng hỏi, lại như là lời chân thành.
Sở Khuynh Ca thất thần một lát, nhưng sau đó, nàng ngửa đầu cười với hắn ta: “Bỏ xuống tất cả, ngươi có thể làm được không?”
Mộ Bạch bình tĩnh nhìn nàng, thế mà lại không trả lời vấn đề này.
Có lẽ Phong Ly Dạ đối xử với nàng không tốt, nhưng có một câu hắn nói không sai.
Mộ Bạch không hề đơn giản chút nào.
Nhưng mà, có ai là đơn giản đâu cơ chứ?
“Ăn cơm đi, ngươi không đói bụng sao? Ta sắp chết đói rồi!”
Nàng cầm chiếc đũa, tự giác ăn cơm.
Miếng thịt kho tàu đầu tiên bỏ vào miệng, trong lòng nàng đột nhiên chấn động, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn ta, rất lâu sau vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh.
Mộ Bạch cười nhạt: “Học từ sư phụ.”
Khuynh Ca cúi đầu, tiếp tục ăn.
Nhưng ăn vào miệng đâu chỉ là một bữa cơm?
Trong lúc ăn cơm nàng thậm chí còn có một chút xúc động, muốn nói với Mộ Bạch, chúng ta đi thôi.
Như thế sẽ có thể luôn tìm thấy hương vị của mẫu thân khi ở cùng với Mộ Bạch, ăn đồ ăn có hương vị của mẫu thân.
Đối với một đứa bé gái từ năm năm tuổi đã mất mẫu thân mà nói, hương vị của mẫu thân quý giá như vậy đấy.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Mộ Bạch đốt đàn hương ở trong phòng, Khuynh Ca mơ mơ màng màng, ngã lên giường rồi ngủ luôn.
Rất mệt.
Đàn hương có công hiệu ngưng thần tĩnh khí, khi ngửi vẫn là hương vị của mẫu thân.
Ngay khi nàng ngủ thiếp đi, nàng dường như nghe được Mộ Bạch nói: Nếu không, chúng ta thành thân đi?
Nàng có đồng ý hay không? Bản thân mình cũng không nhớ nổi.
Thành thân có thật sự tốt không?
Thành thân, giống như có thể vĩnh viễn ở bên cạnh mẫu thân.
Nhưng hắn không phải mẫu thân!
Cái gì nàng cũng không biết.
Nàng chỉ biết, đi vào niên đại này lâu như thế, đây là lần đầu tiên nàng có thể ngủ ngon sau giờ ngọ…