Không phải nàng máu lạnh, mà là nàng quá lý trí.
Nàng là công chúa của nước Sở, nhân từ với gian tế Bắc Tần chính là tàn nhẫn với bách tính nước Sở.
Nàng vẫn có thể phân biệt rõ ràng chuyện này.
Còn về Phong Ly Dạ, rất nhiều chuyện đã không thể quay lại được nữa.
Ánh mắt Sở Khuynh Ca lạnh lùng, đôi môi cũng lạnh lùng, trái tim lại càng lạnh lùng hơn.
“Ta không cảm thấy ta và thế tử gia còn có cơ hội về nhà, ta về phủ Quốc Công, có bao nhiêu người muốn lột da róc thịt ta chứ?”
“Ta bảo vệ nàng!” Phong Ly Dạ nghiêm túc nói.
“Cho dù ta hại mẫu thân ngươi chỉ còn lại nửa cái mạng, cho dù sau này chân của bà ta sẽ tàn phế, ngươi cũng bảo vệ ta sao?”
Hắn không nói gì, Sở Khuynh Ca cười lạnh nói: “Chấp nhận sự thật đi, mọi chuyện đều do ta bày kế, đều do ta hại hết.”
Rất lâu sau, hắn vẫn không nói lời nào, chỉ là gương mặt trắng bệch đó lại nhợt nhạt hơn.
Không biết qua bao lâu hắn mới yếu ớt hỏi: “Tại sao vậy?”
“Tại sao? Câu hỏi này không thấy nực cười quá sao?
Nhưng hắn không cảm thấy như vậy, thật sự không cảm thấy nực cười chút nào.
Ánh mắt nhìn nàng tha thiết như vậy!
“Chúng ta không tốt sao?”
Ban đầu, không phải vẫn rất tốt sao?
Lẽ nào mọi thứ chỉ là dối lừa, chỉ vì trả thù thật sao?
“Ly thế tử, thật ra kể từ tối qua, trong lòng ngươi đã có câu trả lời từ lâu rồi, cần gì phải lừa mình dối người?”
Hắn không nói gì, nhưng ánh mắt đang nhìn nàng chằm chằm lại nặng nề hơn.
Có lẽ, hắn thật sự đã tìm thấy câu trả lời, chỉ là hắn không chịu chấp nhận thôi.
Tại sao phải như vậy?
Hắn tưởng rằng, bọn họ có thể rất tốt…
“Nói với ta, nàng có từng thật lòng với ta chút nào không?”
Sở Khuynh Ca cong khóe môi mỉm cười, càng vô tình hơn nói: “Chưa từng.”
… hắn đi rồi.
Bóng dáng đó tiều tụy, xơ xác giống như các xác không hồn.
Phong Dụ Hoa giận đến nỗi muốn bóp chết nha đầu chết tiệt Sở Khuynh Ca.
Nhưng nàng ấy sau cùng cũng chỉ đứng bên cạnh Phong Ly Dạ, rời đi cùng với hắn.
Sở Khuynh Ca tựa vào cánh cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng lưng hắn rời đi.
Trong đôi mắt tĩnh lặng như mặt nước, không hề dịu dàng chút nào.
“Huhu…” Cuối cùng trái lại là Xảo Nhi lại bụm miệng bật khóc.
Ban đầu chỉ khóc thút thít, sau cùng không nhịn được nữa khóc rống lên: “Huhuhu…”
Sở Khuynh Ca không ngăn lại, cũng không thèm quan tâm.
Ngày hôm đó nàng đứng bên cửa, đón ánh bình minh đang dần dần lộ ra, không biết đang nhìn gì, cũng không biết đang nghĩ gì.
Rất yên tĩnh, yên tĩnh đến tàn nhẫn.
Cuối cùng, trời đã sáng hẳn, mặt trời lên cao, Sở Khuynh Ca mới thản nhiên nói: “Giúp ta chuẩn bị một chút, ta phải đi gặp phụ hoàng.”
“Công chúa.” Xảo Nhi khóc đến mắt mũi vừa đỏ vừa sưng bước đến trước mặt nàng, nâng hai tay lên.
Trong tay vẫn là con dao găm đó.
Nàng ấy vẫn chưa trả cho Phong Ly Dạ.
Sở Khuynh Ca nhận lấy, quan sát cẩn thận một chút.
Không ngờ còn có cơ quan khác.
Nhấn nhẹ một cái, “vụt” một tiếng, một thanh nhuyễn kiếm bật ra.
Nàng tiện tay vung lên, nhuyễn kiếm giống như có tri giác, thân cây cách đó không xa đã bị chém một đường.
Xảo Nhi trố mắt nhìn: “Công, công chúa, người… người biết võ công sao?”
Đây không phải là chuyện có nội công mới có thể làm được sao? Đây chính là kiếm khí trong truyền thuyết sao?
Nhưng từ lúc nào công chúa lại biết nội công?
“Thanh kiếm này có mang năng lực thần kỳ.” Đồ hắn đưa lại là vật quý báu trong thiên hạ!
Sở Khuynh Ca tiện tay xoay một cái, nhuyễn kiếm rụt về lại trở thành một con dao găm xinh xắn.
Giắt bên hông trông kích thước giống như một món đồ chơi, vô cùng nhẹ nhàng và linh hoạt.
Nàng nhìn đình viện vắng vẻ, một lát sau mới nói tiếp: “Đi gặp phụ hoàng!”