Trên đầu của chữ “sắc” có một con dao mà.
Tối nay, Phong Ly Dạ đã chân khí rồi, một chưởng đã đánh Bàng Xung chấn động lùi trở lại, trên thực tế, kinh mạch bị tổn thương chưa khỏi đã hỗn loạn.
Vừa rồi mới gắng gượng kìm nén lại hơi thở đang hỗn loạn, nhưng vì đang đè lên nữ nhân mà trong lòng mình luôn mong nhớ, đã vô tình làm loạn chân khí.
Sau khi Sở Khuynh Ca bước ra khỏi bình phong, hắn không thể chịu đựng được nữa, khóe môi dâng lên cảm giác ngọt ngào.
Khi bước ra, có thêm hai bóng người trong phòng nữa.
Mục Uyên và Lam Vũ đang đứng bên trong cửa, nhìn chằm chằm vào Phong Ly Dạ với ánh mắt phòng bị.
Đặc biệt là Lam Vũ, kể từ khi Xảo Nhi chết, hắn ta vẫn luôn có thái độ thù địch với Phong Ly Dạ.
Sau khi bọn họ bước xuống giường, Lam Vũ đã nóng lòng muốn xông vào, vì sợ rằng công chúa sẽ lại bị thế tử gia bắt nạt.
Từ khóe môi Phong Ly Dạ phun ra máu tươi, nhưng đã bị chính hắn lau đi.
Sau khi dạ hành y bị xé ra, bên trong còn có một bộ y phục bó sát người.
Phong Tảo ở bên ngoài dò nói: “Gia?”
“Mời vào.” Phong Ly Dạ trầm giọng đáp.
Phong Tảo ngay lập tức bước vào, đưa áo choàng đến bằng cả hai tay.
Phong Ly Dạ tùy ý choàng áo lên người, không thể không nói nói, nam nhân có vẻ ngoài trông xuất chúng này chỉ cần tùy tiện mặc chiếc áo choàng là đã có thể tạo ra dáng vẻ lười nhác khiến nữ nhân mê mẩn rồi.
Sở Khuynh Ca có chút tức giận.
Vừa rồi Phong Ly Dạ mất kiểm soát, ít nhiều cũng có nguyên do đến từ nàng.
Thực ra, nàng… cũng đã từng lạc lối, cũng đã từng không kịp từ chối.
Một nữ nhân bị lạc lối dưới thân của một nam nhân, hắn ta có thể không mất kiểm soát sao?
Chính bởi vì điều này, bây giờ nàng đang rất tức giận, tức giận chính mình.
Nhưng nàng chính là một nữ nhân như vậy, càng tức giận, sắc mặt càng trở nên bình tĩnh.
“Thế tử gia vẫn không muốn rời đi, nhất quyết muốn đợi người khác lên tiếng đuổi mới được sao?”
Phong Ly Dạ nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt như ngọn đuốc.
Nữ nhân đáng chết này, hắn đã cứu nàng nhưng một câu cảm kích còn không có nữa, nhất định phải ép hắn đến phát điên lên mới vui lòng!
“Nửa đêm lang thang khắp nơi, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?”
Vậy mà đêm hôm khuya khoắt lại đến hậu việc của điện Vô Trần! Nếu đêm nay nếu không phải là do hắn phát hiện ra có điều gì không ổn và đến kịp thời, nàng nghĩ rằng mình có thể sống sót mà quay về nữa à?
Vấn đề này vốn dĩ Phong Ly Dạ chỉ muốn thảo luận riêng hai người với nàng mà thôi!
Nhưng hắn biết rằng bởi vì nữ nhân đáng chết bây giờ oán giận hắn, nàng hoàn toàn không muốn ở một mình với hắn!
Nếu như đã ở trước mặt Lam Vũ và Mục Uyên mà mặc lại bộ dạ hành y, vậy thì hắn chỉ có thể tạm thời coi hai người này là người của mình mà thôi.
Hắn chỉ là có hơi phiền muộn, cái tên gia hỏa Mục Uyên đột nhiên lại xuất hiện, từ khi nào mà lại quan hệ thân thiết với nàng như vậy cơ chứ.
Thậm chí còn có thể trở thành người của mình!
“Không phải là do ở trong phòng lâu nên mệt mỏi muốn đi dạo một vòng ngắm cảnh sao?”
Chuyện riêng của Khuynh Ca, nàng hoàn toàn không có ý định nói với hắn.
“Ngắm cảnh? Mà lại mặc dạ hành y?” Coi hắn là kẻ ngốc à?
“Có ai quy định không được mặc dạ hành y đi ngắm cảnh à? Ta thấy thoải mái không được sao?” Khuynh Ca lạnh lùng “hứ” một tiếng.
Phong Ly Dạ đột nhiên lại bị nàng chọc cho nổi giận!
Nữ nhân đã chết này đang muốn nói là nàng hoàn toàn không có ý định thương lượng với hắn sao? Bất cứ điều gì luôn à?
Hắn ta nheo mắt, đột ngột đi về phía nàng.
Sở Khuynh Ca ý thức được sắp có nguy hiểm, lập tức lùi lại.
Lam Vũ và Mục Uyên bước tới phía trước, chắn cho nàng đứng ở phía sau.
Lam Vũ nghiêm nghị nói: “Thế tử gia, đã rất muộn rồi, công chúa của chúng ta cần phải nghỉ ngơi!”
“Nghỉ ngơi?” Nghe được hai chữ này, lửa giận của Phong Ly Dạ đột nhiên lại bùng lên! “Các ngươi hầu hạ à?”
“Chứ sao?”
Sở Khuynh Ca cũng tức giận!
Nàng tức giận vì Xảo Nhi đã không còn nữa, mặc dù chuyện này không liên quan gì đến hắn, nhưng hắn đã ngăn cản nàng giết Sở Vi Vân, hắn cũng là đồng phạm!
“Ta đã quen với việc có hắn ở bên cạnh ta, thế tử gia, mời về.”
Nàng đột nhiên kéo Mục Uyên, khi Mục Uyên còn chưa kịp phản ứng lại, nàng đã dính sát người vào hắn ta, choàng tay qua cổ hắn ta!
“Mục Uyên, ẵn ta đi nghỉ ngơi.”