“Ta chỉ biết… Nhàn phi.” Ông nói, giọng khàn khàn, yếu ớt sau trận ốm nặng.
Nhàn phi.
Trong tâm trí của Sở Khuynh Ca dường như không tồn tại hai từ này.
Từ khi nàng xuyên không tới đây, không có người nào nhắc tới người này với nàng.
Nhưng nàng nhanh chóng nhớ ra, Nhàn phi chính là thân mẫu của nàng!
“Ông… ông biết mẫu phi của ta?” Nhưng tại sao, thông tin mà nàng thấy trong ánh mắt của Sở Nhan không chỉ có vậy?
Lúc nãy lúc ông ta đang không tỉnh táo, ánh mắt ông ta nhìn nàng rõ ràng là đang che giấu rất nhiều thứ.
Nhưng Phong Ly Dạ đến, những thứ đó trong mắt ông ta đã biến mất trong tích tắc.
Ông ta không tin tưởng Phong Ly Dạ, có lẽ là không tin tưởng bất kỳ ai ở đây.
Nhưng nàng luôn cảm thấy đối với ông ta nàng không giống họ.
Sở Nhan đã bình tĩnh lại và nhìn rõ khuôn mặt của Sở Khuynh Ca.
Đầu ngón tay ấn giấu dưới ống tay áp chậm rãi siết chặt, ông ta nói bằng giọng khàn khàn: “Nhàn phi… trước đây từng có ơn với ta, ta từng thề, nhất định phải…”
Ông ta lại nhìn Sở Khuynh Ca, mặc dù đã cố gắng hết sức để che giấu nhưng không giấu nổi sự kích động trong mắt ông ta.
Một lúc sau, ông ta khàn giọng nói: “Ta đã từng hứa đời này kiếp này nhất định phải chăm sóc thật tốt cho hài tử của Nhàn phi.”
Vì vậy, khi tỉnh lại ông ta luôn đi tìm Cửu công chúa?
Đôi mắt đen của Phong Ly Dạ không thay đổi chút cảm xúc nào, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Sở Nhan cũng không biết hắn có tin hay không, trong lòng ông ta biết rõ không dễ gì lừa nam tử trẻ tuổi này.
Nhưng bây giờ, ông ta không dám tin tưởng bất kỳ ai.
Vì vậy có nhiều điều mà ngay cả Cửu công chúa ông ta cũng không thể nói.
Ông ta nhìn Sở Khuynh Ca rồi hỏi: “Nhàn Phi… vẫn ổn chứ?”
Sở Khuynh Ca không có cách nào trả lời câu hỏi này, nàng chẳng có bất kì ấn tượng gì về Nhàn phi.
Phong Tứ trầm giọng nói: “Khi công chúa còn nhỏ vì một lần ốm nặng nên Nhàn phi đã mất rồi.”
Ân nhân đã chẳng còn, Sở Nhan cũng chẳng có biểu hiện đau buồn, nhìn kĩ thì ngược lại ông ta giống như thở phào nhẹ nhõm.
Phản ứng này quá kì lạ!
Phong Ly Dạ liếc mắt nhìn ông ta, nhưng thấy vẻ mặt ông ra tái nhợt bèn nói: “Sức khỏe của tướng quân vân chưa hồi phục hay là nghỉ ngơi một lát, ta sẽ sắp xếp để ông rời khỏi hoàng cung.”
Sở Nhan không nói gì, Phong Ly Dạ đi ra ngoài.
Phong tứ cũng đi theo ra ngoài.
Lúc đi đã đủ xa, Phong Tứ mới thấp giọng nói: “Ý thức của tướng quân… Thuộc hạ cho rằng vẫn chưa tỉnh táo.”
Phong Ly Dạ không nói gì, giờ vẫn còn quá sớm để nhân định là chưa tỉnh táo hay đang che giấu quá nhiều chuyện.
Nhưng cho dù Sở Nhan đang nghĩ gì, thì ông ta vẫn luôn là người hắn muốn cứu.
Tất cả đều đợi đến khi đưa ông ta về nước Sở an toàn rồi nói tiếp.
Phong Tứ suy nghĩ một lát rồi thăm dò hỏi: “Gia, người thực sự tin tưởng Nhàn phi là ân nhân của Sở tướng quân sao? Tại sao lúc nãy nghe thấy tin Nhàn phi bệnh chết tướng quân dường như chẳng có chút hối tiếc nào?”
Không phải là chưa trả ơn được sao?
Thấy Thế tử gia vẫn không nói gì, Phong Tứ lại nói: “Với tình hình bây giờ của tướng quân sợ là bên cạnh chẳng có ai đáng tin tưởng vì vậy mới luôn căng thẳng.”
Vốn dĩ sau khi bị giam cầm hơn mười năm, cơ thể đã vô cùng yếu ớt, cộng thêm việc tinh thần luôn căng thẳng nên muốn khỏe lên sợ là rất khó.
“Gia, theo như ta thấy, hay là sớm sắp xếp để quận chúa và tướng quân gặp mặt nhau, như vậy có lẽ tướng quân mới có thể yên tâm.”
Phong Ly Dạ cụp mắt suy ngẫm.
Hắn cảm thấy có gì đó rất kì lạ, không đúng lắm.
Nhưng nhất thời không thể nói được rốt cuộc là sai ở bước nào.
Nhưng một người bị giam cầm mười năm vừa được cứu ra ngoài tinh thần rối loạn cũng là điều dễ hiểu.
Có lẽ, gặp nữ nhi của mình quả thực sẽ giúp ích cho tình trạng bây giờ của ông ta.
“Được, tối nay, sắp xếp để họ gặp nhau.”