Yêu nữ không ở Công Chúa Uyển!
Đúng vậy! Nàng hại nhiều người như vậy, đương nhiên nàng không dám về phủ Quốc Công!
“Bây giờ nàng ta đang ở đâu?” Phong Thần Mặc túm chặt y phục của Phong Tứ, tức giận hỏi.
Phong Tứ bất lực trả lời: “Nghe nói đi theo thống lĩnh cấm vệ quân Triệu Triệu, về cung rồi..”
“Yêu nữ! Nàng ta làm hại mẫu thân ta! Nàng ta còn dám bỏ chạy vậy sao?”
Phong Thần Mặc bị kích động, lại không nhịn được bắt đầu ho khan.
Trước đây bị tổn thương tâm mạch, tuy cơ thể đã khỏi nhưng khoảng thời gian này vẫn phải nghỉ ngơi điều dưỡng.
Phong Tứ vội nói: “Tam thiếu gia, người đừng kích động, vào lúc này phải chăm sóc phu nhân cho khỏe trước!”
Phong Thần Mặc thật muốn xông vào cung, túm lấy yêu nữ đó ra, lấy máu của nàng chuộc tội!
Nhưng nàng lại dám chạy về cung!
Yêu nữ đáng chết!
Lúc nửa đêm, Phong Tứ Hải cũng đến.
Sau khi hỏi rõ mọi chuyện, ông ta đến trước mặt Phong Ly Dạ, tức giận quát: “Nương tử tốt cháu vẫn luôn bảo vệ! Cháu xem thử nàng ta đã hại mẫu thân cháu thành thế nào rồi?”
Phong Ly Dạ không nói gì.
Sự thật thì từ sau khi trở về hắn vẫn luôn ngồi trên ghế, không nói lời nào.
Cả người giống như người mất hồn.
Tất cả người trong phủ Quốc Công cũng không có người nào từng thấy dáng vẻ sa sút như thế của Phong Ly Dạ.
Phong Tứ Hải có muốn nói nhiều hơn, trông dáng vẻ hắn như vậy ông ta cũng không thể nói được lời nào.
Tôn tử của ông ta, trưởng tôn ông ta tự hào nhất… ôi! Chuyện này làm sao vậy?
Sự hăng hái của hắn, vẻ ngang ngược bá đạo của hắn, sự bình tĩnh biết nhìn xa trông rộng của hắn đi đâu hết rồi?
Phong Dụ Hoa khẽ kéo phụ thân sang một bên lắc đầu với ông ta.
Nàng ấy là người hiểu rõ tình cảm của Tiểu Ly Tử dành cho nha đầu Sở Khuynh Ca nhất.
Hôm qua, thậm chí Tiểu Ly Tử còn xin nàng ấy chỉ bảo, làm sao mới có thể giữ nha đầu đó ở bên cạnh hắn mãi mãi.
Nhưng không ngờ, sự dịu dàng và thân thiết của Cửu công chúa dành cho hắn trong khoảng thời gian này đều là giả dối.
Tiểu Ly Tử nhà họ chưa từng đem lòng yêu mến cô nương nhà nào, đây là lần đầu tiên, như thế… quả thật đã cũng làm tổn thương người khác quá!
Trải qua chuyện của Sở Khuynh Ca, chỉ sợ cả đời này Tiểu Ly Tử cũng sẽ không thích thêm bất kỳ một cô nương nào nữa.
Nha đầu đó… ôi!
Phong Dụ Hoa còn không nhịn được liên tục thở dài.
Quả nhiên giống hệt Nam Tinh, yêu hận rõ ràng, sẽ không bỏ qua cho những người đã từng ức hiếp mình!
Kết cục của đại tẩu bây giờ, cũng là… cũng là tự chuốc vạ vào thân thôi!
Chỉ là không ai có thể ngờ rằng, Cửu công chúa còn lợi dụng cả Phong Ly Dạ.
Trái tim của nha đầu đó vừa lạnh lẽo vừa cứng rắn, đúng là… lòng dạ sắt đá.
“Đại phu nói tình hình của đại tẩu cũng coi như ổn định rồi, sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng không bết lúc nào mới có thể tỉnh lại.”
Sau khi Phong Dụ Hoa hỏi đại phu một lượt mới đến trước mặt Phong Ly Dạ.
Cả đời này của nàng ấy cũng chưa từng nói chuyện dịu dàng với ai như vậy: “Tiểu Ly Tử, cô cô đưa cháu về nghỉ ngơi trước, được không?”
Toàn thân hắn đầy vết máu, vết thương trên bả vai cũng chưa được xử lý.
Vừa rồi đại phu muốn xử lý cho hắn một chút, hắn lại vung tay đẩy người ta ra.
Không ai có thể lại gần hắn được, ai cũng không thể.
Ngay cả Phong Tứ Hải cũng bị hơi thở rét lạnh của hắn làm cho không dám đến gần.
Phong Dụ Hoa thử tiến lên phía trước một chút.
Hắn vẫn tỏa ra hơi thở chống cự như cũ, nhưng dường như vẫn không đề phòng nàng ấy đến thế.
Phong Dụ Hoa lại dịu dàng nói: “Cô cô đi về với cháu, được không?”
Tuy vết thương trên bả vai không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bây giờ vẫn còn đang chảy máu, hài tử này sao lại không biết đau như vậy?
“Tiểu Ly Thần, cô cô đưa cháu đi nghỉ ngơi nhé, nào!”
Phong Ly Dạ nhìn nàng ấy một cái.
Giọng nói của Phong Dụ Hoa càng dịu dàng hơn: “Có chuyện gì cũng có thể nói với Tứ cô cô, được không?”