Phong Tảo khó khăn lắm mới đợi được Thế tử gia ra.
Hắn ta lập tức nghênh đón: “Thế tử gia, Công chúa… ngất xỉu rồi.”
Gương mặt vạn năm không đổi sắc của Phong Ly Dạ từ đầu đến cuối không có biểu lộ gì.
Phong Tảo cũng không biết sắc mặt này của hắn rốt cuộc là có ý gì?
Hắn ta tiếp tục nói: “Ta đi tìm Xảo Nhi nghe ngóng, nghe nói là vết thương không khép lại tốt, lại thêm bị cảm, còn sốt nữa…”
“Tướng quân Phong Tảo, nghe nói bên ngoài có một tuyệt sắc mỹ nam tử đến, bây giờ còn đang trong xe ngựa của Công chúa.”
Nhu Nhi đỡ Sở Vi Vân vừa đúng lúc ra khỏi chòi hóng mát.
Sắc mặt của Sở Vi Vân vẫn luôn trắng bệch, dường như không quá để ý đến lời bọn họ đang nói.
Hoàn toàn không giống với bình thường.
Người đang nói chuyện lúc này là Nhu Nhi đang bất bình thay cho chủ mình.
Nhu Nhi tiếp tục nói: “Không biết vị nam tử kia rốt cuộc có lai lịch gì, thế mà có thể ngồi chung một xe với Công chúa…”
Nàng ta bỗng nhiên im miêng, bởi vì ánh mắt lạnh lùng của Phong Ly Dạ đang quét tới.
Ánh mắt kia thật ra rất nhạt, nhạt như nước.
Nhưng khiến cho người ta tê cả da đầu, không dám nói nhiều một chữ.
“Cái chết của Cung nữ trước kia ngươi quên rồi?” Phong Tảo lạnh lùng hừ một tiếng.
Nữ nhân ngu xuẩn này, lại còn dám làm chuyện thị phi trước mặt thế tử gia!
Nhu Nhi nghe xong, bị dọa đến biến sắc, nhanh chóng quỳ sập xuống.
“Thế tử gia, nô tỳ biết sai rồi! Nô tỳ chỉ nói những gì mình nhìn thấy được, nô tỳ không hề có ý nói xấu Cửu Công chúa!”
“Lắm mồm cũng là sai lầm! Người đâu!”
Phong Tảo vốn là nhìn sắc mặt Phong Ly Dạ mà làm việc, Thế tử gia không vui cho lắm, hắn ta đương nhiên biết rõ.
Hắn ta trầm mặt, thấp giọng nói: “Lôi tiện tỳ gây chuyện thị phi này xuống, đánh hai mươi gậy!”
“Vâng!” Hai tên thị vệ lập tức đi đến, chuẩn bị lôi Nhu Nhi đi.
Nhu Nhi nhìn Sở Vi Vân, gấp đến độ mồ hôi chảy ròng ròng: “Quận chúa, Quận chúa cứu mạng! Quận chúa cứu mạng với!”
Sở Vi Vân từ đầu tới cuối, trên mặt ngoài trừ dáng vẻ suy nhược ra thì không còn bất kì biểu cảm nào.
Nàng ta cũng không lo lắng, chỉ là lúc Nhu Nhi sắp bị kéo ra, nàng ta nhìn Phong Ly Dạ, ánh mắt có chút lấp lánh nước.
“Sương Nhi đã chết rồi, bên cạnh ta chỉ còn lại nha đầu này, Dạ ca ca, chàng muốn bức tử ta nữa hay sao?”
Chết, đêm qua nàng ta đã chết hai lần!
Ánh mắt lạnh lùng của Phong Ly Dạ có chút trầm xuống.
Rốt cuộc vào lúc hai tên thị vệ muốn giơ quân trượng lên trừng thị Nhu Nhi, hắn phất tay lên.
Hai người lập tức buông Nhu Nhi ra.
Nhu Nhi khóc lóc chạy trở về, quỳ gối bên chân Sở Vi Vân: “Quận chúa…”
Sở Vi Vân không để ý đến nàng ta, chỉ nhìn Phong Ly Dạ: “Dạ ca ca, ta không thoải mái, ta muốn trở về nghỉ ngơi.”
“Ừ.” Phong Ly Dạ gật đầu.
Truyện đề cử: Lục Đông Hoa! Tôi Yêu Em
Nhưng hắn không có bất kì động thái gì, xem ra là không muốn đỡ chút nào.
Sở Vi Vân ho nhẹ hai tiếng, quay trở lại xe ngựa với sự giúp đỡ của Nhu Nhi.
“Tiện nhân này đúng là không biết xấu hổ, thế mà giả vờ ngất xỉu, để có được sự đồng tình của Thế tử gia!”
Cách màn xe, quả nhiên thấy được thân hình cao lớn của Phong Ly Dạ đang đi về phía đội ngũ phía sau.
Nàng ta nắm chặt tấm chăn trên người, đầu ngón tay cũng đang run nhè nhẹ.
“Nhu Nhi, đừng nói nữa, ta khó chịu, rất khó chịu!”
Nhu Nhi bị dọa đến biến sắc: “Quận chúa, Quận chúa làm sao thế?”