Sở Khuynh Ca không đáp mà hỏi ngược lại: “Ai là kim chủ của ngươi, ngươi sẽ nói cho ta biết sao?”
Nếu như đã không thể nói thì nàng tò mò có tác dụng gì?
Nhưng không ngờ, Mục Uyên vậy mà lại thành thực nói hết: “Không biết, chỉ biết là muốn đưa người đến Bắc Tần.”
“Bắc Tần?” Sở Khuynh Ca nheo mắt lại, đột nhiên cười một tiếng: “Chẳng lẽ lần trước bị ta tính kế nếm mùi thất bại, bọn họ lại không nỡ thua nên phải bắt ta lại?”
Nàng lại nhìn Mục Uyên: “Này, ngươi biết không? Ta thế nhưng là công thần của nước Sở đấy, lập được công lớn trong trận ở Mạc Thành, giờ là ngươi đang giết hại trung thần nước Sở đấy.”
Cơ mà Sở Khuynh Ca không định tiếp tục tra cứu vấn đề này với hắn ta.
Ai mà biết được trận chiến ở Mạc Thành, Ly thế tử sẽ thua trận trước đại quân Bắc Tần kia chứ?
Ai mà tin được một công chúa cành vàng lá ngọc như nàng lại có công lao trong trận chiến này đây?
Sở Khuynh Ca ngáp cái, vịn ghế đứng lên, chậm rãi đi về phía giường lớn.
“Đám người các ngươi tên nào tên nấy cũng là kẻ vong ân phụ nghĩa, lúc cần thì để ta đi cứu người, lúc không cần nữa thì chỉ ước ta chết đi cho rồi.”
Nàng bước đến giường ngồi xuống, sau đó nằm xuống, kéo chăn bông lên người.
Lời nói rất hờ hững, tựa như thể oán than, cũng như chỉ là đang thì thầm một mình.
Cũng chẳng phải là oán thán gì.
Không lâu sau, tiếng ngáy nhẹ vang lên, nàng vậy mà lại yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Thoạt nhìn, rất mệt mỏi.
Mục Uyên đứng trong phòng, thân thể có vài phần cứng ngắc.
Mãi cho đến khi hắn ta chắc chắn nàng đã thực sự chìm vào giấc ngủ, hắn ta mới ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Có tin đồn. trong trận chiến ở Mạc Thành, cửu công chúa dẫn dắt tướng sĩ bắn hạ người bay Bắc Tần, thậm chí tính kế làm quân doanh Bắc Tần đại loạn.
Trước kia hắn ta không tin.
Nói thật là ai mà muốn tin cho được? Đó là một công chúa yểu điệu được nuôi nấng trong thâm cung!
Nhưng bây giờ không biết vì sao niềm tin này lại bị dao động…
“Thiếu trại chủ.” Hương Lan và nhị đương gia đang đứng đợi ở trong sân.
Mục Uyên chần chờ một chút, mới cất bước đi tới.
“Thiếu trại chủ, người thật sự để mình nàng ta ở trong đó sao? Lỡ như nàng ta chạy mất…”
“Ngươi cảm thấy một người uống cả một bát nhuyễn cân tán như vậy còn có thể chạy được nữa sao?” Ánh mắt sắc bén của Mục Uyên trầm xuống.
Hương Lan cắn môi dưới, vẫn cảm thấy bất mãn: “Nàng ta là một nữ nhân giảo hoạt.”
Chắc chắn là vậy!
Gì mà ngu xuẩn? Không, đó chắc chắn là giả vờ giả vịt, nàng ta đột nhiên cảm thấy bị uy hiếp.
Mục Uyên cũng không để ý tới nàng ta, chỉ nhìn nhị đương gia.
Nhị đương gia nói: “Vết thương của đại đương gia càng ngày càng nghiêm trọng, chúng ta cần tiền mua dược liệu quý, còn cả, lương thực nữa…”
Ông ta thở dài: “Ta biết muốn thiếu trại chủ làm những chuyện thế này trong lòng thiếu trại chủ rất khó chịu, nhưng mà… Nhưng người của Hắc Lang bang không biết khi nào sẽ lại đến, cuộc sống của mọi người thực sự là chẳng tốt đẹp gì.”
“Thiếu trại chủ, chỉ cần làm xong chuyện này, cuộc sống của huynh đệ mới có thể tốt lên được, đại đương gia mới có thể dùng thuốc tốt mà khỏi, chúng ta phải làm vậy thôi!”
Mục Uyên không nói gì.
Bây giờ không phải là vấn đề làm hay không làm, mà là, hắn ta đã đưa người về rồi.
Chuyện này không làm không được.
“Ta đi thăm nghĩa phụ.” Hắn ta bước đến căn phòng phía xa.
Đi được vài bước, lại đột nhiên quay đầu lại nói với Hương Lan: “Đi chuẩn bị chút bánh quế hoa, sáng sớm mai đưa đến phòng công chúa, còn nữa…”
Trà nước sương sớm… Aizzz, có hơi đau đầu.
Hắn ta nói: “Đi thu một chút sương sớm vào buổi sáng sớm, ta muốn dùng.”
“Thiếu trại chủ, nàng ta…”
“Đưa công chúa đến Bắc Tần đổi ngân lượng vốn đã chả phải chuyện chính nghĩa gì.”
Đáy mắt Mục Uyên có chút ảm đạm, nói đến sau cùng, đều là quẫn bách cùng bất đắc dĩ.
Việc này, thực sự không phải là hắn ta muốn.
“Hương Lan, đừng làm khó nàng ấy nữa, công chúa cần gì cứ làm cho nàng ấy đi.”