Có một chuyện, mà hắn ta phải vẫn chưa biết.
Nếu hắn ta biết, hiển nhiên sẽ không hạ quyết tâm, xuống tay như thế.
Chắc chắn hắn vẫn chưa biết.
Khuynh Ca tin tưởng, mỗi người chí ít cũng có một chút lương tâm.
Chí ít, hổ dữ không ăn thịt con.
“Ta không biết ngươi đang nói gì!”
Giọng nói của Nam Bác Mẫn khàn khàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sở Khuynh Ca, cho dù ngươi là công chúa Sở quốc, nhưng ngươi mưu sát công chúa Nam Tấn ta, ngươi cũng tội ác tày trời!”
“Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Hắn ta buông thi thể Nam Minh Nguyệt xuống, vọt tới, muốn một chưởng đánh tới Khuynh Ca.
Bỗng nhiên, la một tiếng, có người ở đằng sau Khuynh Ca, chưởng ra!
Lòng bàn tay song bên va chạm với nhau, Nam Bác Mẫn lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Người như một con diều đứt dây, rơi từ trên không trung, rơi xuống đất.
“Đại hoàng tử!” Thị vệ hoảng sợ, vọt nhanh tới, đỡ hắn ta dậy.
Khuynh Ca quay đầu lại, nhìn nam nhân đứng sau lưng mình, tầm mắt cuối cùng dừng trên vai đối phương.
Ngay cả miệng vết thương vẫn chưa xử lý, người này, thật sự coi mình là người sắt sao?
Lúc này thị vệ đã chạy tới, hơn mười người, vây quanh chỗ này.
Sắc mặt Phong Ly Dạ có chút nặng nề, đi về phía trước một bước, đem Sở Khuynh Ca bảo vệ ở đằng sau mình.
Nữ nhân chết tiệt lần này vậy mà không có cậy mạnh, cam tâm đứng phía sau mình, ngược lại có chút ngoài dự liệu của hắn.
Hắn còn tưởng rằng, nha đầu này lại muốn tiến thêm một bước, nói chuyện gì cũng không liên quan đến hắn, để hắn đừng quản!
Lam Vũ và Phong Tứ tới.
Phong Tảo còn đang dẫn người tìm Thất Xảo, tạm thời không có tới đây.
“Lam Vũ.” Khuynh Ca nhỏ giọng gọi.
Lam Vũ lập tức bước tới, bảo vệ nàng ở đằng sau: “Công chúa không cần sợ, cùng lắm thì chúng ta chạy về Sở quốc.”
Giọng nói của hắn ta rất nhỏ.
Ngoại trừ nhóm bọn họ bị vây trong vòng tròn, những người khác trên cơ bản đều không nghe thấy.
Sở Khuynh Ca lại hạ giọng nói: “Ngươi lại đây, ta có chút chuyện muốn nói với ngươi.”
Lam Vũ vẫn cẩn thận nhìn thị vệ càng ngày càng nhiều, cuối cùng liếc mắt nhìn Phong Ly Dạ một cái.
Tuy bản thân cũng là nam nhân, nhưng không biết vì sao, thế tử gia đứng ở đằng công chúa, hắn ta liền có cảm giác đặc biệt an toàn.
A! Một nam nhân như vậy! Nếu mình là một cô nương, tất nhiên cũng sẽ yêu?
“Công chúa, chuyện gì?” Hắn ta lặng lẽ lui về phía sau nửa bước, khom người, để bằng chiều cao của Sở Khuynh Ca.
Khuynh Ca nhón chân lên, nhỏ giọng nói vài câu bên tai hắn ta.
Lam Vũ gật đầu.
Khuynh Ca đẩy người một cái, bỗng nhiên hướng Nam Bác Mẫn xông tới: “Là ngươi giết Minh Nguyệt công chúa! Ngươi là hung thủ giết người!”
Nàng giống như người điên, lao thẳng về phía Nam Bác Mẫn.
Không ai ngờ điểm này, trong lúc nhất thời, bọn thị vệ bị dọa đến gấp gáp vọt tới.
Bảo hộ đại hoàng tử, ngăn trở Cửu công chúa!
Cảnh tượng trong nháy mắt rơi vào hỗn loạn!
Trong hỗn loạn, Lam Vũ thừa dịp không ai chú ý, bóng dáng cao lớn lặng lẽ đi vào núi giả, đảo mắt liền biến mất vô tung.
Phong Lỷ Dạ vẫn bất động thanh sắc, mặt không chút thay đổi, kéo Sở Khuynh Ca đang lao ra trở về.
Hắn liếc đám thị vệ vây bọn họ ở giữa, nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên người Nam Bác Mẫn.
“Công lực của ta như thế nào, ngươi chắc chắn đã biết, hiện tại ta muốn giết ngươi, bất quá cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Cả người Nam Bác Mẫn cứng đờ.
Mặc dù bên cạnh mình có hơn mười thị vệ, nhưng công lực của Ly thế tử, hắn ta mới xác thực, tận mắt chứng kiến, tự mình trải nghiệm!
Chỉ mấy chục người này, căn bản ngăn không được hắn!
Hắn ta nhíu mày nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Ánh mắt Phong Ly Dạ hơi trầm xuống, bỗng nhiên kéo tay Sở Khuynh Ca: “Ta muốn gặp bệ hạ!”