Tối nay, Sở Vi Vân đứng ra giải vây chuyện tình nghi giúp cho Phong Ly Dạ.
Sở Khuynh Ca biết, ít nhất thì chuyện này có thể khiến Phong Ly Dạ được an toàn tạm thời.
Nhưng, trong lòng nàng vẫn có chút cảm giác bất an không nói rõ được thành lời.
Quan hệ giữa Phong Ly Dạ và Sở Vi Vân quả nhiên là thân thiết hơn với nàng rất nhiều.
Chuyện mà Sở Vi Vân biết, nàng lại hoàn toàn không biết.
À, thật sự là đã quên mất, bọn họ mới cùng một đường từ đầu tới cuối. Còn nàng, chỉ là người ngoài nửa đường gia nhập mà thôi.
“Người yên tâm đi, ta sẽ không ép buộc người làm bất cứ chuyên gì đâu. Người không thích ta nói mấy câu này thì về sau, chúng ta cứ ở cùng nhau giống như trước là được rồi.”
Mộ Bạch dựa người lên trên ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
“Đêm khuya rồi, đi ngủ đi. Ngày mai vẫn còn rất nhiều chuyện hóc búa chờ ngươi giải quyết đó.”
Khuynh Ca nằm xuống giường.
Trong lòng lại là một mớ bồng bông.
Người mặc áo đen tối nay nhất định là Phong Ly Dạ, vậy thì tên tù nhân được hắn mang đi đó rốt cuộc là ai, rốt cuộc hắn hiện đang ở chỗ nào?
Rốt cuộc, có phải là Nam Tinh hay không?
“Dạ ca ca, đã muộn lắm rồi vẫn chưa nghỉ ngơi sao?” Sở Vi Vân theo Phong Ly Dạ vào phòng.
Cho tới giờ thì ít lắm cũng đã trôi qua nửa canh giờ rồi.
Hắn vẫn cứ đứng bên cửa sổ phóng tầm mắt ra ngoài, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Cũng cùng một cách thức đó, Sở Khuynh Ca ở trong phòng cách đó không xa cũng vậy. Nơi này heo hút tối tăm, đưa tay lên không thấy rõ năm ngón.
Sở Vi Vân chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng lưng cao lớn của hắn, cùng hơi thở lạnh lẽo tỏa ra trên người của hắn.
“Dạ ca ca, ta biết chàng còn đang giận. Ta không có ý gì cả, ta chỉ là muốn giúp chàng.”
Phong Ly Dạ vẫn lạnh lùng đứng đó.
“Dạ ca ca, lần trước là lỗi của ta, ta chỉ là… Thật sự chỉ là quá yêu chàng, ta…”
Nàng ta hồi tưởng lại, Phong Ly Dạ bên này trầm giọng: “Không được nhúc nhích.”
Quả nhiên, Sở Vi Vân không nhúc nhích, không dám rời khỏi cái ghê đang ngồi.
Mặc dù để đối phó với đám người giám sát ở bên ngoài kia, Phong Ly Dạ vẫn cho phép nàng ta ở lại trong phòng của mình.
Nhưng mà, vốn dĩ hắn không cho nàng nhích lại gần mình nửa bước.
Sở Vi Vân có chút bực tức, Mộ Bạch và Sở Khuynh Ca đều đã như vậy rồi, lẽ nào hắn vẫn còn chưa hết hy vọng?
Biểu hiện của nàng ta khéo léo như thế, thậm chí cũng chưa từng hỏi một câu liên quan tới chuyện của tối nay. Nhưng mà hắn, lại chẳng hề thương cảm nàng ta một chút nào cả.
“Ta không nhúc nhích, nhưng mà Dạ ca ca sức khỏe của chàng không tốt, đêm đã khuya rồi chi bằng nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Tầm mắt của Phong Ly Dạ vẫn ném ra bên ngoài cửa sổ.
Trời đêm thăm thẳm.
Ở gian phòng phía Tây cách đó không xa, tuy không nhìn qua tới được nhưng cũng nên tắt nến đi ngủ rồi nhỉ.
Đêm nay, nhất định là một đêm không ngon giấc.
Hắn xoay người lại, đi về phía của Sở Vi Vân.
Sở Vi Vân bỗng cảm thấy hô hấp loạn nhịp, nhìn bóng dáng người kia tới gần mà trái tim kích động đến mức siết chặt lại.
“Dạ ca ca… Á!”
Bị điểm huyệt rồi! Nàng ta không biết hắn muốn làm gì, chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ đi được nâng lên bởi luồng khí từ cái chưởng tay của hắn.
Bịch một tiếng, đáp xuống giường.
“Á!” Sở Vi Vân thấp giọng kêu lên một tiếng, muốn ngồi dậy nhưng cơ thể lại cứng ngắc, không có chút sức lực.
“Dạ ca ca…”
“Kêu!” Phong Ly Dạ không biết mang tới bộ y phục gì, di chuyển sau tấm bình phong.
Sở Vi Vân bỗng cảm thấy mặt nóng hổi.
Với tư cách là một người đã từng trải qua chuyện đó rồi, cái gọi là “kêu” đó dĩ nhiên nàng ta biết là đang xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng sau một lúc xấu hổ qua đi, nàng ta há miệng mà phát ra âm thanh quyến rũ: “Ưm… A! A!…”
Kêu đến dụ hoặc như thế, nàng ta không tin là Phong Ly Dạ không có cảm giác gì.
Quả nhiên, Phong Ly Dạ đã thay ra một bộ y phục khác đi trở vào từ sau tấm bình phong, đi về phía của nàng ta.
Sở Vi Vân vui đến lông mày cũng cười, càng dốc sức kêu lên: “A…”