Phong Ly Dạ lập tức thu tay lại sau người, ánh mắt hắn toát lên vẻ lãnh đạm nhìn lướt qua gương mặt nàng, không muốn rời đi.
Phong Tảo lau lau mặt, không nhìn rõ sắc mặt của thế tử gia.
Nghe công chúa hỏi vậy, hắn ta theo bản năng đáp: “Thế tử gia muốn làm trứng xào…”
“Câm miệng!” Phong Ly Dạ trừng mắt nhìn hắn ta một cái.
Phong Tảo bị dọa đến nỗi cơ miệng run run, suýt nữa cắn phải lưỡi mình!
“Ta, ta không biết gì hết.”. Đam Mỹ Sắc
“Ta sẽ tới đón nàng vào cung muộn một chút.” Phong Ly Dạ xoay người định rời đi.
Cái bát kia bị hắn giấu trong ống tay áo, không muốn để người khác nhìn thấy.
Đây tuyệt đối là tác phẩm thất bại nhất trong cuộc đời hắn từ trước tới giờ, tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy!
Sở Khuynh Ca nhìn bóng lưng có chút lạnh lùng của Phong Ly Dạ, thấy hắn thật sự không có chuyện gì thì mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Không đi ăn sáng cùng ta sao?”
Thân thể cao lớn của Phong Ly Dạ hơi cứng đờ, bước chân rõ ràng cũng cố ý chậm hơn, nhưng vừa nhìn thấy thứ đồ đang giấu trong ngực mình thì hắn lại đi nhanh hơn.
“Để hôm khác!”
Trước tiên phải tiêu hủy cái thứ khiến hắn mất hết thể diện này đi đã rồi tính.
Cơ mà không ngờ hắn vừa mới bước được vào bước thì Sở Khuynh Ca đã đuổi tới kịp, nàng kéo ống tay áo hắn: “Để ta xem xem.”
“Không được xem!”
“Để ta xem nào.” Nàng vẫn kiên trì.
Đêm qua trước khi chìm vào giấc ngủ, nàng còn nhớ mình đã nói một câu vô cùng mơ hồ, chính là nàng muốn ăn cơm với trứng xào.
Nàng cũng không thật sự muốn ăn, chỉ là đột nhiên nàng nhớ đến thế kỷ đó, cái đó, gọi là thế kỷ thứ hai mươi mốt.
Hóa ra thời gian thấm thoát trôi qua, nàng đã rời khỏi thế kỷ đó rất lâu rồi.
Nàng đã hoàn toàn trở thành một cổ nhân, thậm chí chỉ vì một chút sợ hãi khó hiểu đêm qua mà nàng còn muốn vĩnh viễn ở lại nơi này.
Chỉ là nàng muốn nhắc nhở bản thân mình, nàng, là một linh hồn tới từ thế kỷ hai mươi mốt!
Chỉ là muốn nói với bản thân, đừng… lún vào quá sâu.
Nhưng nàng không ngờ được, câu nói mà mình thốt ra trong lúc vô tình đó, lại được hắn ghi nhớ trong lòng.
Ở thời đại này thì làm gì có cái món cơm trứng xào cơ chứ? Đột nhiên nàng cảm thấy rất tò mò, cơm trứng xào mà Ly thế tử phát minh ra, sẽ có hình dạng như thế nào.
“Đừng nhìn.” Giọng điệu Phong Ly Dạ vẫn hòa hoãn ấm áp như vậy nhưng hắn vẫn rất không tình nguyện để nàng xem bát cơm mình vừa làm.
Hắn không ném nổi cái người này.
“Cứ đưa ta xem xem đi mà.” Khuynh Ca đi tới trước mặt hắn, thấy hắn vẫn giấu tay vào áo ngoài.
Nàng nhẹ nhàng kéo tay hắn ra, rồi từ từ vén áo ra.
Cái quỷ gì thế này?
Một đống đen thùi lùi! Còn không cả phân biệt nổi đâu là cơm đâu là trứng gà nữa.
Đây chính là món cơm trứng xào mà chính tay Ly thế tử làm sao?
Sở Khuynh Ca có chút buồn cười, mắt nàng vừa mới hiện lên ý muốn cười thì toàn thân Phong Ly Dạ đã lập tức tỏa ra luồng khí cực lạnh.
Nàng lập tức thu lại ý cười, ngẩng đầu lên nhìn hắn, định nói gì đó.
Nhưng mà dáng vẻ này của Ly thế tử, quả thật là đẹp trai quá rồi!
Khuôn mặt lấm lem toàn tro của hắn.
Với cả mấy sợi tóc mai vì nấu nướng mà xõa xuống lúc nào không hay.
“Phù!” Cuối cùng vẫn là không thể nhịn được!
Thế tử gia làm cơm, quả thật là chuyện kinh thiên động địa, đến quỷ còn phải chết khiếp!
“Ta… ha! Ha ha ha…”
Phong Ly Dạ sầm mặt lại, bàn tay hắn cầm bát cơm không run lên vì tức.
Nữ nhân này! Nữ nhân đáng chết này!
Nàng dám giếu cợt hắn! Nàng thử cười nữa xem!
“Ta không phải… không có, không có cười chàng đâu…, ta… ha ha ha…”
Những người xung quanh nhìn sắc mặt Phong Ly Dạ, ai nấy đều bị dọa cho sợ run lẩy bẩy.
Chỉ có công chúa không biết nguy hiểm kia vẫn đang cười vào mặt hắn.
Phong Tảo và Phong Tứ đều lạnh cả người, xót ta cho thế tử gia nhà bọn hắn quá đi!
Lồng ngực Phong Ly Dạ không ngừng phập phồng, sau khi không nhịn được mà nổi đóa thì hắn nhẹ tay đẩy nàng sang một bên rồi đi thật nhanh!
Nữ nhân đáng chết này, sau này ta sẽ không làm cơm trứng xào cho nàng ăn nữa!