Xảo Nhi cắn môi không nói nên lời.
Đúng, trước đây không lâu công chúa quả thực suýt nữa đã bị người của phủ Quốc Công giết chết.
Tất cả mọi người đều ức hiếp nàng!
Nếu là công chúa nàng ấy cũng sẽ thề nhất định sẽ báo thù.
Nhưng nàng ấy không ngờ rằng Thế Tử gia lại có tình cảm với công chúa.
Có thể là do nàng ấy mềm lòng, cũng có thể là vì Thế Tử gia thực sự khiến người ta không oán hận nổi.
Vô cùng anh tuấn, mê đắm lòng người lại rất có mị lực, làm gì có cô nương nào nguyện ý hận hắn?
Nàng ấy không biết trong lòng công chúa nghĩ thế nào nhưng nàng ấy thực sự không hận Thế Tử gia.
Sở Khuynh Ca khẽ thở dài lạnh nhạt liếc nhìn nàng ấy: “Quả nhiên là vậy, người anh tuấn thì phạm lỗi gì cũng đều được tha thứ sao?”
“Công chúa…” Xảo Nhi thấy nàng như vậy mắt nàng ấy lập tức sáng lên.
“Công chúa, người cũng không hận Thế Tử gia đúng không?”
“Ta không nói không hận.” Sở Khuynh Ca cầm chén lên.
Xảo Nhi lập tức bò dậy đi đến rót cho nàng một chén nước ấm.
“Công chúa, giờ Thế Tử gia thực sự đã thay đổi rồi, người tha thứ cho ngài ấy đi được không?”
Sở Khuynh Ca uống nước và không nói gì.
Xảo Nhi lại nói: “Thật ra Thế Tử gia cũng rất đáng thương, ai cũng nhìn ra tướng quân phu nhân chỉ thương tiểu nhi tử.”
“Đối xử với Thế Tử gia rất nghiêm khắc chẳng hề có chút ấm áp nào, chắc hẳn Thế Tử gia đã thiếu thốn tình yêu thương của mẫu thân từ khi còn nhỏ.”
“Công chúa, nếu người không đau lòng cho ngài ấy thì trên đời này sẽ chẳng có ai đau lòng cho Thế Tử gia.”
Một nhân vật nam tử anh tuấn quyến rũ như vậy mà không có ai đau lòng, sao có thể chứ?
“Công chúa, người có thể hận những người khác nhưng đừng hận Thế Tử gia được không?”
“Ta không hận hắn.” Sở Khuynh Ca đặt chén nước xuống.
“Thật sao?” Xảo Nhi thở phào nhẹ nhõm: “Vật công chúa…”
“Hắn là chiến thần nước Sở, nếu như hắn xảy ra chuyện thì người chịu khổ sẽ là bách tính của nước Sở.”
Vì vậy nàng sẽ không để hắn xảy ra chuyện nhưng có những chuyện nàng nhất định phải làm.
“Xảo Nhi.” Nàng nhìn nàng ấy, ánh mắt nàng nặng nề và nghiêm túc.
Xảo Nhi lập tức đứng thẳng lưng bất giác trở nên căng thẳng: “Công chúa, xin người phân phó.”
“Giúp ta chuẩn bị nước tắm, ta muốn tắm rồi đi ngủ.”
“Chỉ, chỉ vậy thôi sao?” Chẳng lẽ không phải bọn họ đang nói chuyện về Thế Tử gia sao?
Nàng ấy thậm chí còn không biết công chúa định làm gì tiếp theo?
“Em tin tưởng ta không?” Sở Khuynh Ca đang đi về phía bình phong thì quay đầu nhìn nàng ấy.
Xảo Nhi không hề nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên là em tin tưởng người!”
“Vậy thì đừng hỏi, chỉ cần làm theo những gì ta nói.”
Sáng ngày hôm sau cuối cùng Lam Vũ cũng đã trở về.
“Cái này làm thế nào vậy?”
Sở Khuynh Ca cầm lấy đồ ngạc nhiên đến mức nói không nên lời.
Vốn dĩ nàng muốn Mộ Bạch làm một thứ tương tự như thủy tinh nhưng không ngờ thứ mà Lam Vũ mang về lại là những cái túi hút chân không.
Đúng là túi hút chân không rồi! Nàng đã thử rồi miệng túi có thể được đóng kín hoàn toàn bằng một cái núm.
Nó không cứng như thủy tinh nhưng rất dẻo không sợ cháy, chịu nhiệt tốt hơn cả thủy tinh.
Còn có cả ống truyền nhỏ!
Rất mỏng, rất mềm, rất dài, dù có sùng sức kéo thế nào cũng không đứt!
Cho dù là dùng để truyền dịch hay truyền máu đều không có vấn đề gì.
Còn có cả sợi tơ tằm…
“Quá thần kỳ, rốt cuộc là làm bằng cái gì vậy?”
“Người nói cái ống truyền nhỏ này sao?” Lam Vũ gãi đầu: “Thực ra ta cũng không rõ lắm, nhưng bọn ta lên núi tuyết lấy được da của Tuyết Liên Thú.”
“Tuyết Liên Thú?”
“Đó là một con dã thú rất hung dữ, nếu như không nhờ có Mộ Bạch biết dùng thuật dụ địch thì sợ là bọn ta khó mà an toàn trở về.”
Lâm Vũ nghĩ ra gì đó rồi nhìn nàng ghì giọng nói: “Mộ Bạch vì muốn lấy được da của Tuyết Liên Thú nên đã bị thương rồi.”