Nàng cũng đã từng nghi ngờ chính mình.
Tuy nhiên, cũng không nhất thiết là thế.
Ở thế kỷ 21, nàng thực sự là con gái của mẹ nàng.
Nhưng hiện tại hồn nàng xuyên vào thân thể Cửu công chúa.
Mà Cửu công chúa, một công chúa trong cung thì có quan hệ gì với Nam Tinh?
Nàng cũng từng nghĩ tới, liệu có khả năng hay không, lúc trước mình bị người của Hoàng tộc Sở quốc hoán đổi thân phận?
Nhưng nàng nghĩ mãi cũng không hiểu được.
Nếu nàng là Hoàng Thượng hoặc Thái hậu, nếu muốn tìm người giả mạo con gái của Nam Tinh thì tất nhiên sẽ giết chết con gái thật sự của Nam Tinh để diệt khẩu.
Làm sao có thể để cho nàng bình yên vô sự sống đến tận bây giờ?
Chứ đừng nói là sẽ đồng ý cho nàng đến Nam Tấn có cơ hội gặp mặt Nam Khánh.
Điểm này, cho dù là nàng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.
Trừ phi Hoàng Thượng cùng Thái hậu đều là não tàn.
Không có khả năng.
Có lẽ Nam Tinh thật sự là mẫu thân ruột, nhưng chỉ sợ nguyên chủ Sở Khuynh Ca không có quan hệ quá lớn với Nam Tinh.
Có lẽ mối quan hệ duy nhất là linh hồn Sở Khuynh là nàng đây.
“Chàng có tin ta không?” Cô nhìn Phong Ly Dạ.
Phong Ly Dạ không nói lời nào, chỉ nắm lấy tay nàng: “Nàng bảo Mộ Bạch đi tìm ai?”
“Đến đại điện là biết.”
Sự tin tưởng thầm lặng của hắn đã tiếp cho nàng quá nhiều can đảm.
Ít nhất nàng biết, có người chân chân chính chính, hoàn toàn đứng về phía nàng!
Tối nay, được định sẵn là một đêm không ngủ.
Trời đã sáng rồi.
Nam Khánh vừa mới ngủ, đã bị Hàn Thượng Cung “mời” lên.
“Ngươi muốn chứng minh với trẫm, Vân Nhi không phải cháu gái của trẫm?”
Đơn giản là vô nghĩa!
Sở Vi Vân bị “mời” tới đây vốn còn có chút mơ mơ màng màng, vừa mới ngủ được không đến nửa canh giờ.
Tiện nhân Sở Khuynh Ca quả thực rất biết giày vò người khác mà.
Bản thân nàng ta không ngủ, thì chẳng lẽ người khác cũng không cần ngủ sao? Nhưng, sau khi nghe bọn họ nói xong, Sở Vi Vân đang ngủ gật, thoáng cái liền hoàn toàn tỉnh táo.
“Tiện nhân. Sở Khuynh Ca, ý ngươi là sao? Ngươi sao có thể vu khống bổn cung như thế?”
Nàng ta tức giận dậm chân, tức đến mức hai mắt lập tức đỏ lên, giống như muốn khóc.
“Ta cùng bệ hạ đã từng nhỏ máu nhận thân, ngươi lại còn dám nói lời vu khống, ngươi không muốn sống nữa sao?”
Nam Dương vốn dĩ còn đắm chìm trong một mảnh bi thương, nhưng Sở Vi Vân không phải con gái của Nam Tinh, tin tức này thật sự là quá khủng bố.
Cho dù có hận Sở Khuynh Ca thế nào, lúc này nàng ta cũng muốn nghe một chút, xem cô ta rốt cuộc nói như thế nào.
Dù sao, ngay từ đầu nàng ta đã rất không thích phế vật vô năng Sở Vi Vân rồi!
“Bệ hạ cùng tiểu điện hạ lúc ở điện Khâm An quả thật đã từng lấy máu nhận thân.” Hàn Thượng Cung nói: “Việc này, còn là do quốc sư đại nhân tự mình chủ trì. “
“Nhỏ máu nhận thân, thực tế cũng không chính xác, tuy nhiên hiện tại trong tay ta có dụng cụ, có thể làm được tỷ lệ chính xác chín mươi phần trăm.”
Không ai có thể nghe hiểu.
Dù sao thì cũng chính là nàng có biện pháp tốt hơn, chính xác hơn, ý nàng chỉ có như vậy thôi.
Sở Vi Vân dậm chân, giận dữ nói: “Ai tin? Ngươi nói vậy là vậy à? Huyết mạch hoàng thất là thứ cho phép ngươi nói hươu nói vượn sao?”
“Có phải là nói hươu nói vượn không, ta có thể chứng minh cho ngươi ngay lập tức.” Sở Khuynh Ca chắp tay với Nam Khánh: “Tam hoàng tử hôm nay đã mang theo người chờ ở ngoài điện, kính xin bệ hạ cho phép bọn họ tiến vào, bọn họ đều có thể thay ta làm chứng.”
Triều đình giống như chiến trường, thực tế không có bạn bè và kẻ thù vĩnh viễn. Tuy rằng không lâu trước đây Sở Khuynh Ca cùng bên Nam Khánh và Hàn Thượng Cung mới vừa mới xảy ra xung đột.
Nhưng lúc này, song phương vẫn chưa thấy bất kỳ mùi khói thuốc súng nào.
Việc này là chuyện lớn, phải điều tra rõ ràng.
Nam Khánh trầm giọng nói: “Tuyên bọn họ tiến vào!”