Đây đã không phải là lần đầu tiên Sở Nhan nói bản thân và ai đó rất giống nhau.
Trên thực tế, Khuynh Ca biết là ai, nàng chỉ là muốn nghe một câu rõ ràng minh bạch!
Trái tim nàng run rẩy, nàng đang chờ đợi một điều gì đây.
Nhưng Sở Nhan lại từ bỏ đề tài này, thay vào đó lại hỏi: “Công chúa, mấy năm nay, người sống thế nào?”
“Không tốt.” Sắc mặt Sở Khuynh Ca vẫn có chút nặng nề, nàng thản nhiên nói: “Không ai quan tâm ta, từ nhỏ đã một mình lớn lên, không tốt!”
Sở Nhan căng thẳng trong lòng, lại nhìn nàng, đáy mắt nhất thời xẹt qua một tia áy náy.
“Xin lỗi…”
“Vì sao phải nói xin lỗi với ta? Sở tướng quân, rốt cục ông biết cái gì? Có phải có một số chuyện, ông vẫn luôn giấu mọi người? Ông nói đi!”
Nàng rất kích động, vừa không cẩn thận một chút là tay áo đã chạm vào ấm trà trên bàn.
Ấm trà lạch cạch một tiếng, rơi trên mặt đất vỡ thành từng mảnh.
Phong Tứ lập tức đẩy cửa xông vào: “Công chúa, tướng quân, có chuyện xảy ra vậy?”
Lạnh lẽo nơi đáy mắt Sở Khuynh Ca biến mất không thấy tung tích trong khoảnh khắc.
Nàng đã bị mất kiểm soát.
Gần đây, nàng cứ luôn dễ bị kích động.
“Không có gì, không cẩn thận làm đổ nước trà.” Nàng cúi đầu, định nhặt những mảnh vỡ của ấm trà lên.
Sở Nhan vội vàng nói: “Để thuộc hạ nhặt là được rồi!”
“Thuộc hạ?” Khuynh Ca ngẩng đầu nhìn chằm chằm ông ta.
Sở Nhan sững ra, ánh mắt chợt lóe, ông ta nói năng ngắc ngứ: “Ta… Ta… Người là một công chúa, ta… ta chỉ là một… thường dân bách tính, người đương nhiên… là chủ tử.”
Sở Khuynh Ca biết, trong lòng ông ta cất giấu chuyện gì đó.
Nhưng thấy sắc mặt ông ta mỗi lúc một tái nhợt, nghi vấn lại nhiều thêm nữa thì cũng chỉ có thể đè nén lại.
Huống hồ, Phong Tứ còn đang ở đây.
“Không sao cả.” Nang thu lại sự sắc bén nơi đáy mắt, thay bằng ánh nhìn bình tĩnh, “Ta cũng không phải là công chúa trời sinh, những chuyện này, ta có thể làm được.”
Không phải là một công chúa trời sinh…
Lời này khiến Sở Nhan cứ mãi nhìn nàng.
Cho đến khi nàng dọn dẹp xong xuôi rồi giao cho Phong Tứ mang ra ngoài, cũng mãi đến khi Phong Tứ đưa một ấm trà khác quay lại, Sở Nhan mới thoáng hoàn hồn.
“Tướng quân, ta làm cho ông bất an sao?” Khuynh Ca mỉm cười, bắt đầu xoa bóp cho ông ta.
Ngay từ ban đầu Sở Nhan vẫn có chút kháng cự, rõ ràng là bất an, cũng không dám.
Nhưng sau đó, từ từ thả lỏng.
“Công chúa, ta…”
“Tướng quân, nếu có chuyện muốn nói với ta, vậy thì cứ việc nói ra, không phải lúc nào ta cũng có cơ hội đến gặp ông.”
Khuynh Ca rũ hàng mi, cố gắng không nhìn ông ta, cũng bớt gây áp lực cho ông ta một chút.
“Có phải có liên quan đến Nam Tinh không?”
Sở Nhan giật nảy mình, mạnh bạo thu chân mình về.
Khuynh Ca nhìn bàn tay trống rỗng của mình, lại nhìn ông ta, hiểu rõ rồi: “Ông không phải là phu quân của Nam Tinh.”
“Người… Người làm sao…” Nhịp thở của Sở Nhan đã rối càng thêm loạn, lộn xộn đến mức rối tinh rối mù.
Khuynh Ca không đếm xỉa tới cơn chấn động của ông ta, tiếp tục nhỏ giọng nói rằng: “Nam Tinh, là chủ tử của ông, phải không?”
Lần đầu tiên ông ta nhìn thấy bà ấy, mê mê mang mang, một mực gọi bà ấy là chủ tử.
Kỳ thực Khuynh Ca có chú ý tới, lúc trước Nam Khánh nhìn thấy nàng, cũng lập tức gọi nàng là Vân Nhi.
Nam Khánh bệ hạ cũng nhầm nàng là nữ nhi của Nam Tinh.
Những chi tiết này, người khác sẽ không giữ lại trong lòng, nhưng nàng sẽ.
Vẻ ngoài của nàng và Nam Tinh không giống nhau, trên thực tế, nàng của trước kia và mẹ cũng không giống nhau.
Nhưng, nhất định là một số phương diện nào đó, nàng và mẹ rất giống nhau.
Có lẽ ảnh hưởng mà mẹ đem đến cho nàng khi ở thế kỷ 21.
Nhưng những thứ này, đều là thứ Sở Vi Vân không có.
“Tướng quân…”
“Công chúa!” Tựa như đưa ra quyết định trọng đại gì đó, Sở Nhan cắn răng, ông ta trầm giọng nói rằng: “Công chúa, cái gì cũng không cần hỏi, cũng không cần suy nghĩ!”
“Rời khỏi nơi này, rời khỏi tất cả mọi người, bao gồm cả Thế tử gia, Phong Ly Dạ!”