Sở Vi Vân bị đẩy ra một cách lạnh lùng.
Thoạt nhìn, Ly thế tử cũng không kiêu ngạo mà chỉ rất lạnh lùng.
Nhìn từ xa, giống như một bức tượng cao quý và hoàn mỹ.
Nhưng bức tượng này chưa bao giờ có cảm xúc.
Hắn nhìn những người trước mặt, nhưng trong mắt không có một chút ấm áp.
“Xem ra đây có lẽ là nam tử tuyệt sắc khó lòng chinh phục.” Nam Phượng Hoàng cười nhẹ, thì thầm nói.
“Nhưng muội… Rất thích.” Nam Minh Nguyệt nhếch môi cười nhẹ.
Chưa bao giờ nàng ấy trải qua cảm giác thích một người như lúc này!
Ánh mắt của hai người chưa từng rời khỏi người Phong Ly Dạ.
Nam Dung Dung cũng không để ý nam tử mình chú ý được người khác tán thưởng.
Ở Nam Tấn, thích nam tử nào thì nói ra chẳng phải chuyện gì đáng xấu hổ.
Có sắc tâm mà không có dũng khí, đó mới là hèn.
Đại hoàng tử Nam Bác Mẫn dẫn đầu, Nhị hoàng tử Nam Tân Dịch theo sát phía sau.
Tam hoàng tử không ở trong nước, vẫn chưa xuất hiện. Tứ hoàng tử Nam Triết Phong cũng bước lên phía trên, cùng nghênh đón khách quý của nước Sở.
Trong mắt các công chúa chỉ có Phong Ly Dạ.
Nhưng trong mắt các hoàng tử lại có một hình bóng khác.
Đẹp hơn Lục hoàng muội nhiều!
Nam nhân chỉ thuần túy ngắm nhìn nữ nhân.
Đẹp chính là đẹp, làm gì cần nhiều nội hàm này nọ bên trong.
Vị nữ tử áo trắng trước mắt này thanh thuần trang nhã. Mặt không tô son điểm phấn, trên người không có phục trang dư thừa nào.
Nhưng lại đẹp đến nổi không nói nên lời.
Tương truyền Cửu công chúa nước Sở ương bướng ngang ngược, kiêu căng phóng đãng không kiềm chế được.
Những ánh mắt nàng không có nét ma mị, cũng chẳng kiêu căng phóng đãng như Sở Vi Vân.
Nàng ung dung lạnh lùng, nhìn xa xa như một tiên tử không dính khói lửa trần gian.
Đến gần lại lộ ra hơi thở yếu đuối làm người khác đau lòng.
Nhưng ánh mắt lại lơ đãng lộ ra khí tức tôn giả khiến người ta không kìm được mà kính trọng.
Yếu đuối và mạnh mẽ trộn lẫn, rõ ràng mâu thuẫn như thế mà lại hoàn mỹ đến thế.
Đây quả là một vị cô nương đặc biệt.
“Cung nghênh thế tử và Cửu công chúa nước Sở.” Nam Bác Mẫn chắp tay nói.
Phong Ly Dạ gật đầu nói: “Ngưỡng mộ đã lâu.”
Chẳng có lời chào hỏi dư thừa nào, vị Ly thế tử này xem ra còn lạnh lùng hơn cả trong lời đồn.
Nam Bác Mẫn cười, ánh mắt dừng trên người Sở Khuynh Ca: “Vị này nhất định là công chúa Khuynh Ca. ”
Sở Khuynh Ca chỉ gật đầu không nói gì.
“…” Còn lạnh lùng hơn cả Ly thế tử.
Những người ở nước Sở đều hờ hững lạnh lùng như thế sao?
Làm cho người khác không biết nên tiếp lời như thế nào.
Nữ quan đại nhân cười nói: “Bệ hạ mở thiết yến trong cung chờ các vị, chi bằng lúc này chúng ta tiến cung?”
“Làm phiền rồi.” Phong Ly Dạ chắp tay, quay đầu nhìn Sở Khuynh Ca: “Chúng ta…”
Hắn còn chưa kịp dứt lời, Sở Khuynh Ca đã xoay người liếc nhìn Mục Uyên.
Mục Uyên dắt ngựa đi tới, dìu Khuynh Ca lên ngựa nhưng động tác không suôn sẻ lắm.
Ánh mắt của Nữ quan đại nhân xẹt qua một chút lo lắng: “Thân thể của công chúa…”
“Gần đây ta bị bệnh nhẹ, đa tạ Nữ quan đại nhân đã quan tâm.” Khuynh Ca cười nhẹ với bà ấy.
Vị Nữ quan đại nhân này dường như có chút thiện ý với nàng, nên thái độ của Sở Khuynh Ca đối với bà ấy cũng ôn hòa đi một chút so với người khác.
“Nếu công chúa không chê thì khi vào cung hãy để cho ngự y bắt mạch cho người.”
Nữ quan đại nhân càng nhìn càng thấy sắc mặt nàng trắng bệch, vì vậy bà ấy thận trọng nói.
Khuynh Ca vẫn cười yếu ớt như trước: “Được.”
Phong Ly Dạ đã lên ngựa, bóng lương cao lớn càng thêm lạnh lùng.
Nữ quan đại nhân cũng quay lại ngồi lên con ngựa của mình, dẫn đầu đi về cung điện: “Cung nghênh tiểu điện hạ hồi cung!”
Dân chúng hai bên đường cùng nhau dập đầu quỳ lạy: “Cung nghênh tiểu điện hạ hồi cung, tiểu điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”