Nếu không phải Sở Khuynh Ca đã say như thế này, Phong Ly Dạ nghĩ, có khả năng hắn thật sẽ bóp chết nàng.
Nhưng, say rượu nói lời thật, những điều nàng nói bây giờ, chẳng lẽ là thật?
“Ngươi thật sự muốn ly hôn với ta, tìm nam nhân khác?”
Hắn không biết mình đang giận gì, nhưng chính là giận đến muốn gϊếŧ người!
“Ngươi muốn tìm ai? Phong Tứ? Hay Mộ Bạch?”
“Phong Tứ?” Sở Khuynh Ca căn bản không thấy rõ mắt của hắn lắm, chỉ không hiểu sao lại cảm thấy cổ lạnh toát.
Có cảm giác âm trầm, rất nguy hiểm.
Nàng lắc lắc đầu, muốn để mình tỉnh táo một chút.
Vừa rồi mới nói cái gì thế?
“Phong Tứ…”
“Ngươi còn dám gọi tên của hắn!” Phong Ly Dạ siết chặt năm ngón tay, giữa lồng ngực, lửa giận đốt lên trong nháy mắt.
“Phong Tứ là người của tên khốn, không muốn.”
Sở Khuynh Ca muốn quay người ngủ tiếp.
Nhưng tay bị hắn bóp, nàng có hơi đau
Nàng không vui: “Buông tay!”
Đôi phương không buông tay, mà lại càng bóp chặt hơn.
Tên khốn kia? Là nói hắn à?
Nàng không muốn Phong Tứ, trái tim đang nhấc lên của hắn không hiểu sao lại thả lỏng.
Nhưng nàng là bởi vì quan hệ của hắn và Phong Tứ nên mới không muốn, xét cho cùng, người nàng ghét vẫn là hắn.
“Ta bảo ngươi buông tay.” Làm sao Sở Khuynh Ca biết được hắn đang nghĩ gì?
Nàng chỉ biết là, có người bóp cổ tay nàng, nàng rất ghét cảm giác này
“Buông ra!”
Đối phương vẫn không có phn3 ứng.
Trong lòng nàng khó chịu, vung một tay ra ngoài.
Bốp một tiếng, đánh vào trên cổ hắn, rất vang dội.
Lam Vũ canh giữ bên ngoài, suýt chút không nhịn được mà xông vào, cũng không biết ai đang đánh ai.
Lỡ đâu, Công chúa bị đánh?
Xảo Nhi nhanh chóng kéo hắn ta lại, dùng ánh mắt ám chỉ hắn đừng làm loạn.
Chuyện khuê phòng của Thế tử gia và Công chúa, hắn ta cũng muốn quản à?
Lam Vũ không phải là nhìn không hiểu, cũng là bởi vì hiểu ám chỉ của Xảo Nhi, mới càng thêm bực bội trong lòng.
Chuyện khuê phòng của… Công chúa và Thế tử gia.
Tại sao lại khiến người ta phiền lòng như thế?
Xảo Nhi đẩy hắn ta một cái, đừng canh gác ở đây nữa, sẽ hỏng việc!
Lam Vũ trừng nàng ấy một chút.
Cuối cùng vẫn quyết tâm liều mạng, quay người đi xa.
Hai vợ chồng người ta trong phòng làm chuyện gì, làm gì đến phiên hạ nhân như hắn quản?
Xảo Nhi sau khi xác nhận hai người trong phòng không có mâu thuẫn gì, cũng an tâm đi.
Chỉ mong qua đêm nay, quan hệ của Thế tử gia và Công chúa, có thể tốt lên.
Trong phòng, bầu không khí bây giờ quả thật có chút mập mờ.
Đánh một bàn tay, Sở Khuynh Ca còn chưa hết giận, giơ tay lên lại muốn đánh một cái.
Nhưng lần này, cổ tay bị hắn giữ lại, đặt trên đỉnh đầu mình.
Phong Ly Dạ còn chưa ý thức được, mình đè tay nàng xuống, thân thể cũng mất khống chế mà đè lên.
Chờ đến lúc hắn ý thức được, thân thể hai người, đang quấn lấy nhau trong một tư thế vô cùng mập mờ.
“Tên khốn…” Nàng say lờ đờ, bối rối ập đến, hai mắt có hơi mở không lên.
Nhớ mãi không quên, tất cả đều là khuyết điểm, chỗ xấu của hắn.
Nhưng giờ khắc này, lửa giận của Phong Ly Dạ đã sớm lắng lại.
Nhìn hai cánh môi màu hồng nhạt đang khép mở của nàng, trong lòng có một loại xúc động mà ngay cả bản thân cũng không dự đoán được đang dâng lên.
“Thật sự muốn ly hôn?” Hắn không biết mình muốn kết quả như thế nào.
Vốn cho rằng sẽ không để ý, nhưng tối nay, không hiểu tại sao lại để ý.
Là bởi vì hắn không phục khi mình là kẻ bị vứt bỏ?
Ngay cả bản thân cũng không làm rõ được, rốt cuộc mình muốn cái gì.
Nhưng nàng, là nữ tử Hoàng gia, mà Hoàng gia đã hại chết phụ thân hắn.
Nếu không phải Hoàng đế án binh bất động, phụ thân sẽ không tử chiến sa trường!
Hắn rốt cuộc đang để ý cái gì