“Ai nói ta không uống được đắng?” Sở Khuynh Ca trừng mắt nhìn hắn.
Dường như muốn chứng minh bản thân không phải người được nuông chiều từ bé, nàng chủ động nhào qua.
Cái miệng nhỏ kề sát miệng chén, rồi dùng một hơi uống hết thuốc trong chén.
Nhưng mà, chân mày nàng càng nhíu chặt lại, thậm chí trong mắt còn hiện lên chút hơi mờ.
Đúng là rất đắng, đắng đến mức ứa nước mắt.
Uống hết chén thuốc, một giọt nước mắt đã không cẩn thận lăn xuống.
“Ta không có khóc!” Nhất định là bị sặc vì đắng, thật đó!
Sở Khuynh Ca luống cuống tay chân, rõ ràng tay không có chút sức nào, mà vẫn muốn lau giọt nước mắt kia.
Quá mất mặt, không ngờ lại rơi nước mắt trước mặt hắn.
Lúc trước nàng cực kỳ chán ghét những người dùng nước mắt để lấy sự đồng tình của người khác.
Mà không ngờ, trong lúc nàng đang luống cuống tay chân, bỗng nhiên, một tiếng cười nhạt trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu: “Ha…”
Sở Khuynh Ca sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn hắn.
Cái tên này cười!
Không ngờ khi hắn cười rộ lên, vậy mà… Lại đẹp như vậy.
Đôi mắt nồng đậm ý cười, còn mang theo một chút hơi thở dụ dỗ.
Bờ môi cong lên một vòng cung, đẹp như vậy, ấm áp như vậy.
Giống như là ánh mắt trời trong ngày đông hòa tan mọi thứ, chiếu sáng cả đất trời.
Bản thân Phong Ly Dạ cũng có hơi sửng sốt.
Ý cười trên khóe môi từ từ tan đi.
Đã bao lâu rồi hắn chưa cười?
Từ sau khi phụ thân chết trận sa trường, mẫu thân trốn đến nơi hẻo lánh sống ẩn dật, dường như từ khi đó hắn chưa từng thoải mái cười đùa.
Ý cười như phù dung sớm nở tối tàn vừa rồi, chỉ là vì cô nhóc này quá mạnh mẽ, thật sự giống như là một đứa bé con.
Giọt lệ kia còn đang nằm trên má nàng…
Ngón tay của Phong Ly Dạ nhịn không được giơ lên, muốn lau đi nước mắt trên má nàng.
Khi đầu ngón tay sắp đụng tới má nàng lại đột nhiên dừng lại.
Hắn xoay người, thả chén thuốc xuống.
Khoảnh khắc đứng dậy ấy, một tia chật vật và xấu hổ trong đáy mắt đã biến mất.
Sở Khuynh Ca giơ tay lên, cuối cùng giọt lệ trên mặt cũng bị lau khô.
Nàng vừa ngẩng đầu, nam nhân ấy cũng vừa lúc quay đầu lại nhìn nàng.
Khi ánh mắt hai người vừa chạm vào nhau, không khí, lập tức lại trở nên kỳ lạ.
Có lẽ đây là lần đầu tiên hai người ở chung sau khi Sở Khuynh Ca xuyên đến thế giới này chưa từng xảy ra đối chọi gay gắt và thù địch.
Vậy mà, lại có thấy hơi không quen.
Sở Khuynh Ca cụp mắt, cố làm bản thân bình tĩnh lại, mới nói: “Ngươi…”
Không ngờ rằng lúc này Phong Ly Dạ cũng cùng lên tiếng: “Ta…”
Đồng thời, lời nói cả hai đều bị nuốt trở vào.
Xảo Nhi đứng canh giữ ở bên ngoài nghe lén đã sắp nóng lòng muốn chết.
Sao công chúa lại không biết nói mấy câu ví dụ như là để Thế tử gia ở lại chăm sóc nàng.
Ví dụ như để tối nay Thế tử gia ở lại, ha ha…
Khó có được dịp Thế tử gia đến đây một chuyến, chuyện này quả thực là cơ hội có một không hai đó!
Đáng tiếc bây giờ là ban ngày ban mặt, không thích hợp làm chuyện gì đó…
Nếu như Sở Khuynh Ca ở trong phòng nghe được ý tưởng của Xảo Nhi, nhất định là tức chết luôn!
Nàng hít sâu một hơi, cuối cùng hỏi: “Thế tử gia tìm ta, là có chuyện gì sao?”
Sở Khuynh Ca không biết bản thân thất vọng cái gì, có điều, nàng rất nhanh đã bình thường trở lại.
“Ta là thầy thuốc, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, ta không muốn báo đáp gì cả.”
Phong Ly Dạ hơi chau mày: “Ta nhận lời, ngươi cũng không muốn sao?”