Phong Dụ Hoa lập tức bước lên ngăn cản: “Đại tẩu, có lẽ… Có lẽ việc này còn nguyên nhân sâu xa gì khác!”
Dù sao nàng ấy cũng không thể tin được, đang êm đẹp, Sở Khuynh Ca lại muốn lấy mạng của Thần Mặc!
Nhóc con này tuyệt đối không phải người tàn bạo như thế, tuyệt đối không thể!
“Còn có nguyên nhân sâu xa gì chứ? Nàng ta đã tự mình thừa nhận!” Yến Lưu Nguyệt phóng một chưởng đẩy Phong Dụ Hoa tránh ra.
Phong Dụ Hoa cuống quít tung chưởng chống lại.
Nhưng nàng ấy sợ làm Yến Lưu Nguyệt bị thương, bây giờ Yến Lưu Nguyệt đã bị hận thù che đầy đầu óc, không quan tâm gì nữa.
Một chưởng này, mạnh đến mức Phong Dụ Hoa phải lùi về sau liên tục, suýt nữa ngã lên ghế.
Yến Lưu Nguyệt dùng một chưởng đánh bay Phong Dụ Hoa, rồi lại đánh về phía Sở Khuynh Ca.
Quốc Công đại nhân Phong Tứ Hải thờ ơ đứng nhìn, không hề ngăn cản.
Ngay khi một chưởng của Yến Lưu Nguyệt sắp đụng tới Sở Khuynh Ca, một bóng người cao gầy ở mép giường lóe lên, cả người lập tức đi đến trước mặt Yến Lưu Nguyệt.
“Con!” Nhìn thấy người ngăn cản trước mặt mình là đại nhi tử, ánh mắt Yến Lưu Nguyệt đỏ tươi, tức giận đến mức cả người run lên bần bật.
“Con còn dám giúp nàng! Đó là đệ đệ ruột của con!”
Phong Ly Dạ không nói lời nào, quay đầu lại, nhìn chằm chằm vẻ mặt bình tĩnh của Sở Khuynh Ca, bỗng nhiên vung tay lên nắm chặt lấy cổ tay nàng.
“Làm đệ đệ ta bị thương còn chưa đủ, ngươi còn muốn làm mẫu thân ta bị thương?”
Trong tay Sở Khuynh Ca đã thủ sẵn một cây ngân châm, bị tay hắn bóp chặt, phần da giữa ngón trỏ và ngón cái trở nên đau nhức.
Năm ngón tay buông lỏng, toàn bộ ngân châm rơi trên mặt đất.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. [Ngôn Tình] Sống Chung
2. [Xuyên Thư] Sư Tôn Chỉ Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện
3. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
4. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================
Nàng híp mắt lại, khuôn mặt vẫn không có chút cảm xúc gì: “Tại sao ngươi lại không hỏi ta vì sao ta ra tay với đệ đệ của ngươi trước?”
“Vì sao?”
“Hắn muốn giết ta, chẳng lẽ, ta còn không thể đánh trả để tự vệ?”
Có điều, chỗ này đều là người của phủ Quốc Công, nói thể đạo lý ở đây sao? Ôi! Không có ai có thể nói đạo lý với nàng cả!
“Có phải ngươi muốn cứu đệ đệ ngươi đúng không?”
Nàng tới đây, có lẽ cũng chỉ có hai lựa chọn, hoặc cứu người, hoặc là chôn cùng!
Huống chi, nàng đã sớm biết, nếu Phong Thần Mặc bị thương, người nhà này tuyệt đối sẽ không tha cho nàng!
“Ngươi có thể cứu hắn?” Trong đáy mắt Phong Ly Dạ lóe lên một tia kinh ngạc và vui mừng.
“Để xem ta có vui hay không đã.” Sở Khuynh Ca lặng im giấu ánh mắt lập tức bốc lên lửa giận của hắn vào trong lòng.
Nàng cong môi lên, nở nụ cười có hơi tàn nhẫn: “Vừa rồi mẫu thân của ngươi đạp ta xuống mặt đất, bà ta là người lớn, ta không cần bà ta quỳ xuống nhận lỗi, ta cũng không nhận nổi.”
“Yêu nữ! Ngươi nói cái gì?” Yến Lưu Nguyệt hận không thể dùng một chưởng chém nàng thành hai nửa.
Nhưng mà, đại nhi tử đang chắn trước mặt mình, một chưởng phẫn nộ kia của bà ta suýt nữa đánh trúng lên trên người hắn!
Từ đầu đến cuối Sở Khuynh Ca đều không nhìn bà ta, mà chỉ nhìn Phong Ly Dạ.
“Ta muốn mẫu thân ngươi rót trà nhận lỗi cho ta, ít nhất thì phải có mười mấy hạ nhân tận mắt nhìn thấy.”
“Ngươi điên rồi!” Lời này của Phong Ly Dạ gần như là rít ra từ kẽ răng, lạnh đến thấu xương!
Phong Tảo cảm thấy sợ nếu hắn không cẩn thận sẽ bóp chết Cửu công chúa.
“Gia, có lẽ… Có lẽ công chúa thật sự có thể cứu tam thiếu gia! Người đã quên chuyện ở Mạc Thành, nàng đã cứu được Tần tướng quân đã bị đại phu từ bỏ sao?”
“Đúng vậy, ta chắc chắn có thể cứu đệ đệ ngươi, ta cũng dám nói, nếu giết ta, hắn ta nhất định sẽ phải xuống địa ngục cùng ta.”
“Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao?” Năm ngón tay của Phong Ly Dạ luôn siết chặt lại.
Người nàng đánh bị thương, chính là đệ đệ ruột của hắn!
Chính là đệ đệ ruột mà hắn đã thề sẽ dùng cả đời này để bảo vệ!
“Tốt nhất ngươi nên bớt chút sức lại, nếu bóp gãy xương cổ tay ta, ta xem tam thiếu gia nhà các ngươi có thể sống để nhìn thấy ánh sáng mặt trời ngày mai không!”
Ánh mắt Sở Khuynh Ca dừng ở trên cổ tay của mình, nở một nụ cười rất hờ hững.
Hắn bóp rất chặt, thật sự rất đau! Đau đến mức hai bên trán của nàng túa ra mồ hôi.
Nhưng nàng luôn cứng rắn như vậy, càng đau, càng không sợ chết!