Lão đương gia là vì bị đao đâm trúng ngực, vết thương rất sâu, mao mạch bị tổn thương, phổi cũng bị đâm rách.
Trong tay không có dụng cụ, máy móc y tế, Sở Khuynh Ca chỉ đành dựa vào kinh nghiệm hành nghề bao năm của mình để phán đoán tình trạng vết thương của lão đương gia.
“Bây giờ ta sẽ châm cứu để chức năng phổi hồi phục, có thể ngăn lại triệu chứng nôn ra máu của lão đương gia.”
“Nhưng vết thương này của ông ta e là đã qua năm ngày…”
“Đúng! Lão đương gia đã bị thương năm ngày rồi!” Nhị đương gia lập tức nói.
Thật không ngờ Cửu công chúa chỉ cần bắt mạch lão đương gia đã có thể biết ông ta bị thương bao nhiêu ngày.
Quả nhiên Cửu công chúa là một đại phu, giờ đây mọi người đã không còn nghi ngờ gì nữa.
Sở Khuynh Ca gật gật đầu, lại nói: “Phần phổi bị thương đã quá lâu, giờ chức năng cũng bị ảnh hưởng nặng nề, cần phải đặc biệt lưu ý nghỉ ngơi tĩnh dưỡng từ từ, khoảng thời gian này không được phép giao lưu với người khác.”
Mọi người nghe không hiểu lắm nhưng cũng nắm được chút ý tứ nàng muốn nói.
Tóm lại là muốn điều chỉnh thân thể thì tuyệt đối không được đánh nhau với người khác.
“Nhưng mà…” Hương Lan cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người của Hắc Lang bang có thể lại đến bất kỳ lúc nào…”
“Hắc Lang bang?” Khuynh Ca vừa châm cứu cho lão đương gia vừa hỏi: “Bọn họ tranh địa bàn với các ngươi sao?”
Tranh địa bàn, chắc là ý đó.
Hương Lan nói: “Chỉ cần bọn họ không có đồ ăn là lại tới cướp lương thực của bọn ta.”
“Các ngươi nghèo tới mức này rồi, họ còn tới ăn cướp? Có còn tính người không vậy?”
Những người mà nàng gọi là “nghèo tới mức này” kia bấy giờ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, người nào người nấy đều xấu hổ ngượng ngùng.
Bọn họ… thực sự là nghèo quá rồi.
Sở Khuynh Ca không nói gì nữa, chuyện tranh chấp giữa bọn sơn tặc với nhau cũng chẳng có gì đáng nói.
Một lượt châm cứu cũng mất khoảng nửa canh giờ.
Quả nhiên lão đương gia không còn ho ra máu nữa, sắc mặt cũng đã tốt hơn nhiều.
Mặc dù vẫn chưa tỉnh lại nhưng sắc mặt cũng như hơi thở của lão đương gia đã đều đặn hơn trước nhiều.
“Ta sẽ kê cho ngươi một đơn thuốc, sau này sáng tối mỗi lần uống một viên, sắc ra cho ông ta uống, sau một tháng là có thể hồi phục lại như cũ.”
Nghe Sở Khuynh Ca nói như vậy, Nhị đương gia lập tức chạy đi lấy giấy và bút.
Nàng nhanh chóng kê xong đơn thuốc, nhưng đến khi vị đại phu kia cầm trên tay đọc thì lại lộ ra vẻ bối rối.
“Phương… phương thuốc này…”
“Sao? Các hạ còn có ý kiến gì ư?” Sở Khuynh Ca ngoảnh đầu lại nhìn ông ta: “Xin ngài nói rõ.”
Mặc dù nàng là bác sĩ nhưng nàng cũng tự biết trong giới y học, người giỏi còn có người giỏi hơn nữa.
Nếu có người y thuật cao hơn nàng thì nàng sẽ khiêm tốn tiếp thu, tiện thể học tập người ta, tuyệt đối không đố kỵ.
Vị đại phu kia lại nói: “Không phải, phương thuốc của cô nương, tuyệt đối là phương thuốc có cách điều chế thần kỳ nhất tại hạ từng thấy, có điều những dược liệu này…”
Ông ta quay lại khẽ thở dài với Mục Uyên: “Sơn trại của chúng ta không hề có những loại dược liệu này, thiếu trại chủ cũng biết điều đó mà.”
Mục Uyên không nói gì, bàn tay hắn từ từ siết chặt lại.
Cửu công chúa nói không sai, sơn trại này của bọn hắn, quả thật là nghèo tới mức thảm hại.
Sở Khuynh Ca cụp mi mắt xuống trầm ngâm một lát rồi lại lấy giấy bút kê thêm một toa thuốc.
“Đây là các thành phần của toa thuốc, ta thấy hình như trên núi các ngươi ở cũng có những loại dược liệu này.”
Đại phu nhận lấy đơn thuốc, vẫn hơi ngờ vực: “Những cái này… thật sự là dược liệu ư? Có thể ăn được không?”
“Có thể dùng chúng để chế thuốc, nhưng không thể ăn lâu dài, không có lợi khi ăn trực tiếp nhưng lại có ích trong trị thương, bồi bổ nguyên khí.”
“Được, ta hiểu rồi.” Đại phu gật đầu, cẩn thận cất đơn thuốc vào trong túi.
Mục Uyên nhìn Sở Khuynh Ca, thật ra thì tất cả người trong phòng đều đang dán mắt vào người nàng.
Nhất thời, bọn họ đều không biết nên đối đãi với cô nương này thế nào.
Bọn họ vẫn muốn đưa nàng tới Bắc Tần để đổi lấy lương thực, kinh phí cho người già yếu và đám hài nhi.
Nhưng nàng… giờ nàng đã trở thành ân nhân của bọn họ, phải làm thế nào mới phải đây?