Không có ai trả lời, nam tử áo đen đi đến trước mặt bà ta, ánh mắt lạnh lẽo không còn chút tình cảm nào.
“Nếu trong lòng không chột dạ, sao bà lại cảm thấy người đó sẽ làm hại bà?” Giọng nói của hắn ta đầy mỉa mai.
“Ngươi hợp tác với yêu nữ kia, ngươi làm chuyện thân mật với nàng ta?” Yến Lưu Nguyệt nói lớn tiếng.
Vẻ mặt nam tử áo đen dần trầm xuống.
“Từng nghe lời đồn nói rằng Cửu công chúa phóng đãng, không biết kiềm chế, không biết liêm sỉ nhưng thực tế, đã có ai từng làm chuyện thân mật với nàng ấy?”
Mặc kệ chuyện đó là thật hay giả, đồn đãi nhiều cũng trở thành sự thật.
Lúc đầu, hắn ta cũng tin.
“Những lời nói dơ bẩn đó vốn là do những người đê tiện như các người tạo thành! Bà chưa từng cảm thấy áy náy sao?”
“Phì!” Cho dù đang ở trong tay đối phương, Yến Lưu Nguyệt vẫn không chút sợ hãi.
“Nàng ta vốn là yêu nữ, là dâm phụ! Ngươi và nàng ta hợp tác với nhau cùng hãm hại trung lương, ngươi còn muốn phân bua giúp nàng ta sao?”
“Xin hỏi, khi nào thì phu nhân nhìn thấy Cửu công chúa có quan hệ bất chính với nam tử khác?”
Câu hỏi của nam tử áo đen khiến Yến Lưu Nguyệt nói không nên lời một hồi lâu.
Thật ra, nam tử áo đen cũng không biết vì sao hắn ta phải tranh cãi với Yến Lưu Nguyệt.
Bại tướng dưới tay, chỉ là một tù binh không đáng để hắn ta lãng phí lời nói.
Nhưng hắn ta đột nhiên không nhịn được mà nổi giận, vì một nữ nhân nhìn như không tim không phổi nhưng thực chất nàng là một người cực kỳ trọng tự ái kia.
Những người ngồi lê đôi mách đó suốt ngày tung lời đồn nhảm nhưng bọn họ có từng nghĩ đến, những lời đồn đó cũng có thể giết chết người?
Nếu ý chí của Cửu công chúa không mạnh mẽ thì có lẽ đã bị những người này ép chết từ lâu!
Vậy mà bà ta cũng không cảm thấy áy náy một chút nào!
Yến Lưu Nguyệt bị hắn ta làm cho nói không nên lời, sau một lúc lâu, bà ta mới hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt vẫn tràn đầy kiêu ngạo.
“Sao phải cần ta tận mắt nhìn thấy, không có lửa làm sao có khói? Nếu tận mắt nhìn thấy, mắt ta sẽ bị làm bẩn! Ta nói nàng ta là dâm phụ thì nàng ta là dâm phụ!”
Một nữ nhân cướp đi nhi tử của bà ta, dạy hư nhi tử của bà ta, khiến hắn cãi lời chính mẹ ruột của mình, bà ta chỉ mắng nàng là dâm phụ đã cho nàng mặt mũi lắm rồi!
“Ồ, Yến Lưu Nguyệt, sao ta có thể để một người ác độc như bà sống thoải mái như vậy được?”
Trước kia, bà ta sống trong phủ Quốc Công, ỷ vào địa vị của phủ Quốc Công trong triều đình mà kiêu ngạo.
Hôm nay, hắn ta muốn chính mình trút giận thay cho Sở Khuynh Ca, phá nát hết những kiêu ngạo của bà ta!
“Ngươi muốn làm gì?” Trong lòng Lưu Yến Nguyệt chợt cảm thấy bất an.
Nhưng vẻ mặt của bà ta vẫn tràn đầy kiêu ngạo: “Ta là người của phủ Quốc Công, nếu ngươi dám đụng đến ta, phủ Quốc Công sẽ không buông tha cho ngươi.”
“Vậy để ta nhìn thử xem, rốt cuộc người của phủ Quốc Công lợi hại đến mức nào, không buông tha cho ta như thế nào?”
Nam tử áo đen xoay người lại, không nhìn bà ta thêm nữa.
Giọng nói lạnh lẽo tựa như một chậu nước đá dội xuống khiến cả người Yến Lưu Nguyệt như bị đông cứng: “Lột sạch y phục của bà ta, để mọi người trong thiên hạ đều biết, tướng quân phu nhân của phủ Quốc Công không biết xấu hổ đến nhường nào.”
“Ngươi! Ngươi dám!” Yến Lưu Nguyệt giận đến nỗi run cả người: “Ngươi dám!”
“Bà xem thử ta có dám hay không!” Nam tử áo đen phất tay: “Làm đi!”
Cửu công chúa chưa từng làm những việc đó, vậy mà bà ta nói như thể bà ta đã tận mắt chứng kiến.
Vậy thì, bây giờ, hắn ta sẽ để cho bà ta cảm nhận được cảm giác của một nữ tử phải chịu tiếng xấu là như thế nào.
Nếu bà ta đã không để ý đến thanh danh của người khác, vậy thì cũng sẽ không có ai để ý đến thanh danh của bà ta!
Hủy hoại thì cứ hủy hoại đi!
Vài người mặc đồ đen tiến đến, trói chặt Yến Lưu Nguyệt, lôi bà ta ra khỏi lưới.
Mặc dù không biết vì sao thiếu chủ muốn làm khó một phụ nhân như vậy, bọn họ cũng chưa từng làm những chuyện như vậy trước đây.
Nhưng chỉ cần là mệnh lệnh của thiếu chủ, sẽ không có ai không nghe theo.
Có người kéo một phát, y phục trên người Yến Lưu Nguyệt đã bị rách một mảng.
Yến Lưu Nguyệt tức giận đến mức suýt ngất xỉu: “Ai dám! Ta là Phong tướng quân phu nhân! Ai dám! Dừng tay! Các ngươi dừng tay lại! Dừng tay!”
Nhìn thấy tay của đám người mặc đồ đen đặt trên vạt áo của mình, chuẩn bị kéo xuống.
Lần này, Yến Lưu Nguyệt sợ đến mức sắp ngất đi: “Không! Đừng! Không…”
Yến Lưu Nguyệt nhìn dáng vẻ nam tử mặc đồ đen đầy kiêu ngạo, uy nghiêm, rốt cuộc bà ta cũng hoàn toàn sụp đổ.
“Ta sai rồi! Ta sai rồi! Cầu xin ngươi!”