Vậy mà Phượng Cửu Khanh lại là đại tướng của chiến bộ tiên phong!
Mẹ nhất định sẽ không trọng dụng người mà bà ấy không tín nhiệm.
Nếu ông ta có thể là đại tướng quân của quân tiên phong, vậy thì năm đó mẹ đã vô cùng tín nhiệm Phượng Cửu Khanh!
Nàng nghe lén được lời Nam Dương nói ở điện Khâm An, bây giờ những lời đó đang văng vẳng bên tai của nàng: Năm đó, chuyện ông làm với Nam Tinh…
Rốt cuộc Phượng Cửu Khanh đã làm cái gì với Nam Tinh?
Lẽ nào Phượng Cửu Khanh cũng giống như người kia, phản bội mẹ, giống như người kia phản bội nàng?
Lẽ nào Phượng Cửu Khanh cũng vì mục đích nào đó mà muốn giết mẹ?
Không phải! Không có khả năng!
Phượng Cửu Khanh vẫn luôn nghĩ về mẹ, mật thất của ông ta treo đầy những bức họa về mẹ.
Tại sao ông ta có thể làm tổn thương mẹ được chứ?
Nhưng mà, lòng người là khó hiểu nhất.
Tư tưởng, cũng đáng sợ nhất.
Rốt cuộc Phượng Cửu Khanh là loại người gì? Đến cuối cùng ông ta đã làm cái gì với mẹ?
Lúc này trong lòng Khuynh Ca trở nên vô cùng hoảng loạn.
Cho đến khi Mộ Bạch lấy cần câu cá trong tay của nàng, cũng cho đến khi hương thơm của cá nướng truyền đến.
Nàng đột nhiên bừng tỉnh!
“Mộ Bạch…”
“Ta không biết nàng đang suy nghĩ về chuyện gì, ta cũng không quấy rầy, ta chỉ sợ nàng đói bụng.”
Mộ Bạch dùng lá cây sạch, lấy cá nướng từ trên cành cây xuống rồi đưa đến trước mặt nàng.
“Rất nóng, nàng cẩn thận chút.”
Đáng tiếc, Mộ Bạch nhắc nhở quá muộn, Khuynh Ca đã gặm một miếng cá rồi.
Đôi môi bị nóng lập tức sưng đỏ lên.
“Đau quá!” Nàng hít một hơi khí lạnh, nàng đau đến mức thiếu chút nữa là đã ném con cá nướng trong tay xuống.
“Sao nàng… Ngốc vậy!” Nàng thật sự đã đổi mới ấn tượng của Mộ Bạch về nàng!
Hắn ta nắm lấy tay nàng, kéo nàng đến bên dòng suối nhỏ, tát một nắm nước sạch lên, để nàng cúi đầu xuống rồi ngâm đôi môi sưng đỏ của nàng vào trong nước.
Nhìn dáng vẻ của nha đầu đang vùi thấp đầu vào lòng bàn tay của hắn ta, Mộ Bạch bất đắc dĩ, còn có một loại tình cảm không nói rõ ra được.
Hắn ta liên tục tát vài nắm nước suối cho nàng rửa sạch, dòng nước mát mẻ, cuối cùng cũng khiến cho đôi môi của nàng thoải mái hơn một chút.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, đôi môi vẫn sưng đỏ, nhìn qua có hơi… Mê người.
Mộ Bạch mím chặt đôi môi mỏng, cổ họng không hiểu sao lại hơi khô khốc.
“Nàng đỡ hơn chưa?” Không ngờ là, ngay cả âm thanh của hắn ta cũng hơi khàn khàn.
Khuynh Ca không hề chú ý đến sự khác thường của hắn ta, nàng nhẹ nhàng chạm vào bờ môi của mình, vẫn còn hơi đau.
Nhưng mà đã tốt hơn nhiều rồi.
Nàng gật đầu, lúc này mới lại nhìn cá nướng trong tay, thật vất vả mới lấy lại được dũng khí, nàng lại gặm một miếng.
“Ngon quá!” Hương vị của mẹ! Thật đấy!
Trong chốc lát, nàng lại vì một con cá nướng mà hạnh phúc đến suýt rơi nước mắt.
“Nàng ăn chậm thôi, ta không giành với nàng!” Hắn ta chỉ sợ nàng lại bị bỏng miệng, còn bị mắc xương cá!
“Được, ngon quá, thật sự ăn rất ngon!” Thật sự rất giống hương vị mà mẹ làm cho nàng!
Lúc còn bé, nàng cũng ăn cá nướng như vậy, giống nhau như đúc!
“Đây là mùi vị gì?” Tía tô? Ở thời đại này lấy đâu ra tía tô?
Mộ Bạch cho nàng một đáp án xác định: “Tía tô, năm đó sư phụ tìm về hạt giống, mấy năm nay ta đều luôn trồng.”
“Dẫn ta đi xem đi!” Khuynh Ca đứng lên.
Mộ Bạch nhìn chằm chằm bóng dáng đang nhảy nhót của nàng, đây hoàn toàn không phải là Cửu công chúa trong ấn tượng của hắn ta.
Tại sao đêm nay nàng lại hạnh phúc đến như vậy?
Rất hạnh phúc, nhưng mà dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi nước mắt?
Thật sự là một bóng lưng rối rắm.
“Ở phía sau nhà, ta dẫn nàng đi.” Mộ Bạch thả cần câu xuống, đi phía sau nàng: “Đúng rồi, dưới tàng cây ở hậu viện còn ủ một ít rượu hoa đào, nàng có muốn nếm thử hay không?”
“Muốn! Ta muốn!”
Rượu hoa đào mẹ ủ! Tại sao nàng có thể không nếm đây?
Nàng quay đầu trừng mắt Mộ Bạch đang chậm rãi đi ở phía sau, nàng gấp đến độ sắp giậm chân: “Ngươi đi nhanh lên đi! Nhanh lên!”