“Ếch Tri Mệnh chỉ cần một ít máu thôi, sẽ không làm tổn hại tới tính mạng của vị cô nương này đâu.”
Tránh gây ra rắc rối về sau, Tiết thần y lập tức khuyên nhủ: “Cô nương, cứu một mạng người còn hơn xây bảy cấp phù đồ. Cô nương, chúng ta thật sự sẽ không làm tổn hại tới cô.”
“Ngươi nói láo!”
Vừa nãy chỉ mới cắn một cái thôi đã đau đến suýt chút đã ngất đi.
Muốn lấy máu của nàng, như này chẳng phải là muốn lấy mạng của nàng sao?
Huống chi, loại nữ nhân ác độc như Sở Vi Vân đó chết thì cứ chết đi, liên quan gì tới nàng chứ?
Yến Lưu Nguyệt càng lúc càng thấy chướng mắt nữ nhân ở trước mặt mặt mình, bà ta trừng mắt nhìn nhi tử: “Nếu như con còn muốn để nàng ta ở lại phủ quốc công, vậy phải để nàng ta dùng máu của chính mình để bù đắp lại thái độ hỗn láo với tất cả mọi người đi.”
Phong Ly Dạ ngẩng mặt nhìn lên.
Như này chứng tỏ, mẫu thân của hắn đã đồng ý để Khuynh Ca ở lại rồi sao?
Nếu có thể không làm mẫu thân đau lòng, hắn nhất định sẽ không muốn làm bà ta đau lòng.
Nhưng mà hắn không thể để Sở Khuynh Ca rời khỏi, hắn không muốn.
Sở Khuynh Ca vừa ấm ức vừa tuyệt vọng: “Phong Ly Dạ, ngươi nghe cho kỹ đây. Ta không muốn ở lại phủ quốc công, ta chán ghét ngươi, ta không muốn làm vợ của ngươi thêm chút nào nữa. Ta chán ghét ngươi, ngươi có nghe thấy hay không!”
Cái gì mà bảo nàng bù đắp mới được ở lại phủ quốc công, đúng là nói láo!
Nàng có từng muốn ở lại phủ quốc công sao?
Đám người này, đừng có tưởng bở nữa.
“Phong Ly… Ngươi! Ngươi dám!”
Cánh tay của hắn vậy mà lại siết chặt.
Hắn đồng ý rồi.
Hắn dựa vào đâu mà đồng ý? Đó là máu của nàng, là cơ thể của chính nàng.
Nàng hận, hận không thể xé nát người nam nhân trước mặt mình đây.
Nhưng mà nàng cuối cùng cũng nhớ tới, ở cái xã hội lạc hậu cá lớn nuốt cá bé này, ai mạnh thì kẻ đó có quyền làm chủ tính mạng của người khác.
Cho dù người đó có là vợ hắn, vẫn là một người hoàn toàn không có liên quan gì tới hắn.
Chỉ cần hắn đồng ý, hắn cũng có thể làm chủ được tất cả mọi thứ của nàng.
Sở Khuynh Ca giận đến hai mắt hằn lên tơ máu, giãy dụa kịch liệt. Nàng bỗng há miệng, cúi đầu cắn một cái thật mạnh lên bàn tay của hắn.
Vừa mới cắn đã thấy máu dọc theo khóe môi của nàng mà chảy ra. Có thể thấy, nàng đã dùng sức như thế nào.
“Yêu nữ, ngươi lại dám đả thương nhi tử của ta!” Yến Lưu Nguyệt tức giận đến điên, mà điều khiến bà ta tức giận nhất chính là nhi tử của mình lại để mặc nàng lộng hành, hoàn toàn không có ý ngăn cản.
Bà ta cũng không thể trơ mắt nhìn nhi tử của mình bị thương được.
Nhìn thấy Sở Khuynh Ca cắn nhi tử mình đến chảy máu, bà ta đau lòng không thôi.
Yến Lưu Nguyệt dù muốn hay không cũng tung một chưởng tới.
Một chưởng này, vận dụng ít lắm là năm phần công lực.
Nếu không cân nhắc tới chuyện lát nữa phải dùng máu của yêu nữ này để cứu quận chúa, bà ta nhất định đã không nương tay mà tung chưởng này đánh chết Sở Khuynh Ca rồi.
Nhưng mà, một chưởng này của bà ta lại bị nhi tử vung tay lên tiếp.
Bốp một tiếng, Yến Lưu Nguyệt bị một chưởng của nhi tử làm chấn động đến lùi về sau vài bước.
Một chưởng này của Phong Ly Dạ không nặng không nhẹ, chỉ ép bà ta lùi lại, chưa hề đả thương tới bà ta.
Yến Lưu Nguyệt thật sự không ngờ được, một năm không gặp mà nội lực của nhi tử đã tăng lên mạnh mẽ như thế.
Nhi tử của bà ta, đúng là đã lớn thật rồi.
Hai người đối mắt, Phong Ly Dạ cúi đầu, chỉ im lặng nhìn nữ nhân trong lòng.
Nhìn bàn tay mình bị nàng cắn một vết sâu hoắm, máu dần lan rộng, cả người của nàng lại vì đang tức giận mà không ngừng run lên.
Hắn không chỉ không hề tức giận, thậm chí trong ánh mắt còn dần trở nên ôn hòa.
Yến Lưu Nguyệt hầu như không thể tin vào mắt mình được nữa, bà ta đang nhìn thấy cái gì kia?
Bà ta lại nhìn thấy nhi tử đang nhìn yêu nữ kia bằng ánh mắt vô cùng thương yêu, còn có cả cưng chiều.
Nhi tử của bà ta, hắn đã u mê thật rồi!
Tại sao hắn lại có thể thích con gái của kẻ thù được!
Không biết đã qua bao lâu, Phong Ly Dạ mới nhỏ giọng, nhàn nhạt hỏi: “Trút giận đủ chưa?”