Từ trước nàng ta nay Nam Khánh chưa từng thấy qua phương pháp trị liệu nào giống của Sở Khuynh Ca.
Không phải châm cứu cũng không phải xoa bóp, mà là ngâm chân, kết hợp với xông hơi.
Lúc đầu Hàn Thượng cung còn cảm thấy nàng dùng phương pháp này có phần liều lĩnh, nhưng bệ hạ lại có vẻ rất thích.
Cho nên, cho dù là liều lĩnh nhưng cũng đành tùy theo bệ hạ.
Sau một lượt ngâm chân xông hơi, ấy vậy mà… bệ hạ lại có thể đi nhà cầu một cách suôn sẻ rồi.
Nói ra vấn đề này thì có hơi khó xử, nhưng mà nó đã làm bệ hạ âu sầu suốt hai năm nay.
Có lúc khó chịu quá, cũng chỉ có thể kêu ngự y kê cho ít thuốc tiêu chảy.
Thế nhưng mỗi lần dùng thuốc tiêu chảy xong, long thể của bệ hạ lại rất yếu ớt.
Mà lần này, vị Cửu công chúa nàng ta từ Sở quốc này chỉ dùng một ít dược liệu bình thường, đem đun nóng rồi cho bệ hạ ngân chân vào, thế mà lại có thể giải quyết được vấn đề nan giải ấy.
Hiệu quả của thuốc đã được nhìn tận mắt, cơ thể cũng cảm nhận được rõ rệt, thật là có hơi không thể tin nổi.
“Đa tạ công chúa!” Hàn Thượng cung thấy sắc mặt bệ hạ hồng hào, bèn không giấu nổi vui sướng kích động.
Sở Khuynh Ca đang thu dọn tàn thuốc, bèn đáp: “Ta đã viết xong đơn thuốc, về sau mỗi ngày trước khi đi ngủ ngâm chân một lần, xông một thang thuốc thì sẽ khỏi chứng táo bón.”
“Táo… bón?” Hàn Thượng cung nghe không hiểu.
Nam Khánh đang chậm rãi ngồi xuống ghế cũng lộ vẻ nghi hoặc.
“Chính là… bệnh của bệ hạ, không tiện nói ra đó!” Khuynh Ca đưa toa thuốc cho Hàn Thượng cung.
Hàn Thượng cung rất cẩn thận nhận lấy toa thuốc như nhận một vật quý hiếm, lập tức hỏi lại: “Vậy còn… chuyện thỉnh thoảng bên tai của bệ hạ nghe được tiếng động thì sao?”
“Chứng bệnh ù tai này phức tạp hơn nhiều với táo bón, ù tai là do bị suy nhược thần kinh… nói như này đi, là bởi vì bệ hạ từng trúng gió…”
Nhưng Sở Khuynh Ca càng nói, nàng lại càng nhận ra cách giải thích của mình vẫn quá là khó hiểu đối với con người ở thời đại này.
Hàn Thượng cung và Nam Khánh cũng không còn cảm thấy tò mò nữa, bọn họ đại khái cảm thấy, y thuật của Sở Khuynh Ca lợi hại hơn nhiều so với mấy ngự y ở Nam Tấn này.
Cho nên cách nàng dùng từ ngữ trong y thuật cũng cao siêu hơn người bình thường!
Tóm lại, bọn họ cứ ngoan ngoãn nghe theo chỉ dẫn của Khuynh Ca là được.
“Chứng u tai này, chỉ cần huyết mạch được lưu thông, huyết áp bình thường là sẽ dần khỏe lên, nhưng tuyệt đối không phải chuyện ngày một ngày hai mà thành công được.”
“Y thuật của Cửu công chúa cao siêu, chỉ cần công chúa trị liệu cho bệ hạ, hạ cung tin, nhất định người sẽ khỏi thôi.”
Cũng không hẳn là Hàn Thượng cung tin tưởng vào y thuật của Sở Khuynh Ca, dù sao, bà ấy chịu để nàng chữa trị cho bệ hạ cũng đã là chuyện tốt rồi.
Về phần có thể chữa được hay không, thì sau khi trải qua biết bao lần các ngự y phải lắc đầu bó tay, đối với bệ hạ mà nói, đây cũng là một tín hiệu tốt!
Dẫu sao có thể có được sự đồng ý trị bệnh cho bệ hạ của Sở Khuynh Ca cũng đã là tốt lắm rồi.
Nhưng Sở Khuynh Ca, lại dễ dàng mắc bẫy vậy ư?
Nàng xoa xoa chân mày, lộ ra sắc mặt uể oải: “Dạo này sức khỏe của ta cũng không được tốt lắm, không chắc có chữa bệnh cho bệ hạ được không.”
“Nói đi, ngươi muốn gì?” Nam Khánh không hề tỏ ra mất hứng.
Sở Khuynh Ca vui vẻ ra mặt, nàng rất thích nói chuyện với người thẳng thắn như này!
“Ta rất ngưỡng mộ Nam Tinh bệ hạ.” Nàng cũng không vòng vo.
Thế nhưng vừa mới nhắc đến hai chữ “Nam Tinh” này, sắc mặt Nam Khánh và Hàn Thượng cung lại hơi biến đổi.
Nghe nói lúc Nam Tinh rời khỏi nhà, là phụ thánh ân, Nam Khánh vì thế mà rất tức giận.
Cho nên có một khoảng thời gian dài, trước mặt bệ hạ, cái tên “Nam Kinh” này trở thành điều cấm kỵ, không ai dám nhắc đến.1
Có điều bây giờ Sở Vi Vân trở về rồi, cho nên Nam Khánh cũng nên gỡ bỏ hiềm khích với Nam Tinh rồi nhỉ?
Nam Khánh nhìn chằm chằm Sở Khuynh Ca: “Ngươi muốn thế nào?”
Sở Khuynh Ca hít một hơi sâu, sau đó nàng hé môi, rất nghiêm túc mà nói: “Ta muốn bệ hạ đáp ứng ta một chuyện, đó là cho ta được tự do lui nàng ta nơi ở trước đây của Nam Tinh bệ hạ, chính là điện Vô Trần.”