Phía sau có tiếng hừ lạnh vang lên.
Thất Xảo thoáng ngẩn người rồi cũng quay lại nhìn.
Vừa trông thấy người đó, toàn thân nàng ta nhất thời cứng đờ: ''Thế, Thế tử gia?''
Thế tử gia đứng sau lưng nàng ta từ lúc nào vậy?
Vậy… chưởng vừa nãy nàng ta đánh vào người Linh Lung, khiến nàng ta văng ra xa, còn nôn cả ra máu kia, không phải do thực lực của nàng ta sao?
Là… là nội lực của Thế tử gia truyền sang người nàng ta ư?
Ánh mắt lạnh lùng xem thường bây giờ của Thế tử gia khiến Thất Xảo cảm thấy da đầu mình tê rần, nàng ta không nhịn được mà cắn cắn đầu ngón tay.
''Thế, Thế tử gia… Ha, trùng hợp quá! Ngài, sao ngài lại tới đây?''
Phong Ly Dạ chẳng buồn nhìn nàng ta lấy một lần, cứ thế xoay người bỏ đi.
Thất Xảo trông theo bóng lưng hắn, trong lòng cảm thấy rạo rực không yên.
Đúng là đẹp muốn chết! Chẳng trách sao có nhiều nữ nhân điên cuồng vì hắn như vậy!
Cũng may bản thân nàng ta chỉ dám đứng từ xa nhìn ngắm mỹ nam tuyệt sắc chứ không dám lại gần nửa phân.
Chứ không, nhỡ bị mê hoặc đến chết thì sao? Muốn tranh giành nam nhân với công chúa xấu xa thì phải làm thế nào?
May quá may quá, nàng ta cũng không phải loại si mê mù quáng!
Thấy Phong Ly Dạ đã đi khuất vào trong bóng đêm, Thất Xảo ngoảnh lại tìm con dao găm khi nãy mình làm rơi dưới đất, lập tức nhặt nó lên.
Nàng ta nhìn Linh Lung, híp mắt lại, mỉm cười ngọt ngào, nhanh chóng bước về phía nàng ta.
Linh Lung lập tức hoảng sợ trong lòng, hơi thở trở nên hỗn loạn.
Chưởng vừa rồi của Thế tử gia quả thật đáng sợ! Hiện giờ huyết khí của nàng ta đang chuyển biến xấu, tạm thời không thể động thủ.
Nha đầu chết tiệt này muốn làm gì?
''Ngươi muốn giết ta?'' Mắt thấy Phong Ly Dạ vừa khuất bóng.
Linh Lung cuống đến tim gan run loạn: ''Thế tử gia, ta… ta là ám vệ được Thái hậu phái tới bảo vệ Quận chúa, nếu ta chết… hoặc bị phế võ công thì ngài nhất định phải tìm một người khác bảo vệ cho Quận chúa!''
Bước chân Phong Ly Dạ hơi khựng lại, nhưng hắn vẫn không quay đầu lại nhìn.
Trông thấy vệt máu ở khóe môi Thất Xảo, đang định cầm dao găm sải bước tới gần.
Linh Lung thật sự phát sợ: ''Thế tử gia, ta… ta không thể chết! Thế tử gia!''
Thất Xảo đã đứng trước mặt Linh Lung, mục tiêu chính là gân tay của nàng ta.
Thất Xảo cũng không thích giết người, nhưng, chỉ cần chặt đứt gân tay của nàng ta thì nữ nhân này sẽ không thể ức hiếp công chúa được nữa!
''Thế tử gia!'' Thất Xảo giơ con dao găm lên, khoảnh khắc lưỡi dao đâm xuống, Linh Lung kinh hồn bạt vía rống lên: ''Thế tử gia, Quận chúa sắp sửa xuất chinh rồi! Chẳng lẽ, Thế tử gia ngài định tự mình bảo vệ Quận chúa sao?''
Con ngươi Phong Ly Dạ tối sầm lại, ngay giây phút Thất Xảo định xuống tay, hắn lạnh giọng, nói: ''Cùng ta trở về điện Vĩnh Hòa.''
Thất Xảo cảm nhận rõ rệt luồng khí lạnh truyền đến từ đằng sau, nàng ta biết, Thế tử gia không cho phép nàng ta phế bỏ Linh Lung!
Thật là! Cơ hội tốt như vậy! Lãng phí quá đi mất!
Nàng ta cứ hậm hực lẩm bẩm, trong lòng không khỏi bất bình.
''Vậy ta… ta không phế võ công của nàng ta, cũng sẽ không làm tổn hại đến mạng nàng ta, là được chứ gì?''
Phong Ly Dạ không nói gì, hắn lười phải quan tâm loại chuyện nhỏ này.
Nhưng nếu bên cạnh Sở Vi Vân không có cao thủ bảo vệ, phải để hắn phái người tới thì đúng là rắc rối!
Hắn không đáp, Thất Xảo cũng biết là Thế tử gia ngầm đồng ý rồi.
Phong Ly Dạ đi ra khỏi viện môn, Thất Xảo nhìn chằm chằm khuôn mặt Linh Lung, cười hì hì rồi nói: ''Được, ta sẽ không làm hại tới tính mạng của ngươi.''
''Ngươi muốn làm gì? Ngươi… A! Ngươi làm gì đó? A!''
Bên trong sân vườn, một tiếng hét thảm thiết của nữ nhân vang lên, không bao lâu sau, trên gương mặt của Linh Lung bê bết toàn là máu, nàng ta đã bị hủy dung rồi!
''Tiện nhân! Tiện nhân! A…a…''
Linh Lung không ngờ Thất Xảo lại ác tới vậy!
Thật sự rất độc ác!
Linh Lung gào thét điên cuồng: ''Ta sẽ không để yên cho ngươi, ta nhất định sẽ không để yên cho ngươi đâu!''