Sở Khuynh Ca ngoài cười nhưng trong không cười, tiện tay kéo quần áo Phong Thần Mặc xuống.
“Cởi áo cho ngươi, không cởi áo của ngươi thì làm sao điều trị cho ngươi được?”
Người ở bên ngoài, tâm trạng ai cũng trở nên cực kỳ phức tạp.
Nói như vậy không sai, nhưng, lời này của Cửu công chúa rõ ràng mang theo vài phần khiêu khích và mập mờ.
Quả nhiên, Phong Thần Mặc vừa nghe thấy đã nổi giận: “Lấy tay ngươi ra, ta… Ối.”
Trái tim của những người canh giữ ở bên ngoài đột nhiên căng thẳng.
Tuy rằng tính cách tam thiếu gia nhà bọn họ thích im lặng an tĩnh, nhưng cơ thể rất là cứng rắn.
Nếu như ngươi đâm cho hắn ta một nhát, hắn ta cũng không thèm nhíu mày chút nào.
Nhưng bây giờ, vậy mà hắn ta lại không nhịn được rầu rĩ rên rỉ?
Chẳng lẽ, quá trình trị liệu thật sự đau đớn như vậy?
Yến Lưu Nguyệt đau lòng đến muốn chết!
Đó là tiểu nhi tử mà bà ta thương nhất…
“Yêu nữ…” Giọng nói Phong Thần Mặc nghẹn ngào, có thể nhận ra giống như là còn chịu đựng nỗi đau đớn lớn lao nào.
Còn về Cửu công chúa, miệng lưỡi đúng là lạnh lùng, không có chút hương vị tình thân nào cả.
“Mạng của ngươi đến những ngự y già giỏi nhất trong cung cũng nói không thể nào cứu được. Ta có thể cứu được ngươi, có điều, quá trình hiển nhiên sẽ không quá thoải mái.”
Đương nhiên, câu nói tiếp theo, là nói cho tất cả những người bên ngoài nghe: “Trong lúc này, nếu như có người quấy rầy, thì cho dù là thần tiên Đại La cũng e là không cứu sống nổi.”
Phong Thần Mặc không nói chuyện, chỉ nghiến chặt răng.
Không biết là yêu nữ này đâm thứ gì trên người hắn ta, hình như là ngân châm dài nhọn, nhưng chỉ một cây ngân châm nhỏ như vậy thế mà đã làm hắn ta đau đến suýt thì rên thành tiếng.
Nếu không phải đã cắn chặt răng, hắn ta sợ bản thân sẽ không nhịn được nữa.
Phong Ly Dạ đứng canh ngoài cửa, đứng thẳng lưng.
Hắn đã hiểu rõ lời của Sở Khuynh Ca, trước khi điều trị xong, thì không ai được đi vào làm phiền.
Nếu không, nàng sẽ không chịu trách nhiệm mạng của Phong Thần Mặc!
Cho nên, cho dù bên trong xảy ra chuyện gì, hắn cũng cần phải đứng canh ở đây, không một ai được phép đi vào.
Nhưng…
“Yêu nữ, ngươi… Ngươi làm cái gì?” Có thể nghe ra nỗi khó chịu không thể nói nên lời và cả sự nghẹn ngào phẫn nộ trong giọng nói của Phong Thần Mặc.
“Cởi quần cho ngươi đó, không cởi quần thì điều trị thế nào được?” Giọng nói của Sở Khuynh Ca toát ra vẻ ngả ngớn không nói nên lời.
Yến Lưu Nguyệt không nhịn được mà bước lên một bước.
Giận! Giận đến mức hận không thể xé cái cô nương gian tà kia!
Nàng đúng là nữ nhân không biết xấu hổ!
Nhưng mà, có khi là điều trị thật sự cần phải cởi quần, đâu ai có thể nói chắc được?
Cả một nhà đầy người ai cũng cúi đầu, có người đau lòng, có người xấu hổ, có người thấy không được tự nhiên.
Nếu như Cửu công chúa không dùng giọng điệu lẳng lơ ngả ngớn như vậy, chưa chắc mọi người sẽ nghĩ nhiều.
Nhưng lời nói, giọng điệu kia lại làm cho mọi người không thể không nghĩ được.
Ánh mắt mọi người cẩn thận lén nhìn qua người Phong Ly Dạ.
Hai người bên trong, một người là đệ đệ ruột của hắn, một người là nương tử mà hắn vừa cưới.
Không biết rốt cuộc tâm trạng lúc này của Thế tử gia như thế nào?
Phong Ly Dạ sẽ không để cho bất kỳ ai có thể đoán được tâm trạng hiện tại của mình thế nào, trên khuôn mặt đóng băng vạn năm kia trước sau đều không có chút cảm xúc nào cả.
Trong phòng, Phong Thần Mặc tức giận đến mức run rẩy cả người: “Yêu nữ, thả ra… Cút! Cút… Á! Cút…”
Vậy mà nàng lại thật sự mở dây lưng quần của hắn ta! Cái nữ nhân chết tiệt này!
“Không được… Không cho ngươi chạm vào ta…”
Hắn ta muốn giơ tay lên tát một phát chết nàng.
Nhưng bây giờ hắn ta không còn chút sức lực nào cả.
Vì sợ nỗi nguy bị tát chết, Sở Khuynh Ca đã ra tay phòng ngừa từ sớm, nàng dùng ngân châm phong ấn huyệt đạo của hắn ta.
Nàng cong môi lên, nở nụ cười đầy quyến rũ với hắn: “Sao nào? Thân thể chưa từng bị cô nương nào nhìn sao? Vậy xin lỗi, vì cứu ngươi, hôm nay, ta không thể không nhìn.”
Dứt lời, một tay nàng tháo bỏ lưng quần của hắn ta.