“Được, đã Công chúa không chịu thừa nhận chuyện có liên quan đến ngươi, vậy bổn Thế tử cũng chỉ có thể ra tay từ những kẻ bên cạnh ngươi.”
“Phong Ly Dạ, ngươi muốn làm gì?” Sở Khuynh Ca muốn đứng lên.
Bất đắc dĩ vừa đứng dậy nàng đã cảm thấy choáng váng một trận, người mềm nhũn nên lại ngồi xuống.
Phong Ly Dạ đứng trong gió, ánh mắt lạnh lẽo lộ ra ánh sáng khát máu.
“Xe ngựa kia vốn là của các người, cũng chỉ có các người có cơ hội ra tay.”
“Nếu người ra tay không phải Công chúa, vậy thì nhất định là hai tên nô tài này.”
Hắn bỗng vung tay lên: “Người đâu!”
“Gia!” Phong Tứ lập tức tiến lên.
Phong Ly Dạ cúi đầu, ánh mắt chậm rãi đảo qua trên gương mặt Sở Khuynh Ca.
Dường như đang thưởng thức gương mặt yếu ớt nhưng giả vờ tỉnh táo của nàng đang sụp đổ từng chút một như thế nào.
“Lôi hai tên nô tài này xuống, hầu hạ bằng quân trượng!”
“Phong Ly Dạ!” Trên gương mặt bình tĩnh của Sở Khuynh Ca xác thực xuất hiện vết nứt.
Nàng không ngờ rằng, dưới tình huống không có bất kì chứng cứ nào, Phong Ly Dạ lại muốn vu oan giá họa.
Lúc này Phong Ly Dạ ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng một chút.
Âm thanh đạm mạc đến mức không có bất kì nhiệt độ nào, khiến xương sống của mọi người xung quan phát run: “Đánh cho ta, đánh đến lúc bọn chúng nhận mới thôi!”
“Thế tử gia…” Phong Tứ vô cùng khó xử.
Lam Vũ là người đã từng cùng vào sinh ra tử với mọi người, đương nhiên là huynh đệ tốt của nhau!
Trận chiến sinh tử trên núi kia, đến bây giờ vẫn còn rõ mồn một trước mắt hắn ta!
Nhưng hôm nay, hắn ta lại phải dùng quân trượng lên người Lam Vũ còn chưa hết trọng thương? Chuyện này thật sự muốn mạng của hắn ta!
Đừng nói chi là cung nữ nhỏ bé kia, chỉ cần ba trượng sẽ mất một mạng.
“Thế nào? Ngươi cũng muốn cãi lời ta?” Giọng của Phong Ly Dạ lạnh như tên bắn, trong nháy mắt khiến lòng Phong Tứ đau nhói.
“Thuộc hạ không dám.” Hắn ta đi theo Thế tử gia vài chục năm, mạng là của Thế tử gia.
Hắn ta không dám ngỗ nghịch!
Thế tử gia bảo hắn ta làm gì, hắn ta đều sẽ tuân theo!
Cho dù là lấy mạng hắn ta thì cũng vẫn như thế!
Phong Tứ vung tay lên, quân trượng trong tay binh lính, lập tức rơi vào trong tay hắn ta.
Hắn ta quay người nhìn Lam Vũ: “Quân trượng này, tự ta đến đánh!”
Đây là một chút tôn trọng cuối cùng của hắn cho người huynh đệ đã cùng chiến đấu này.
Thay vì để hắn ta chịu nhục dưới tay người khác, chi bằng cứ chết dưới tay mình!
Lam Vũ đã quỳ trên đất, cắn răng không nói lời nào.
Chuyện không làm qua, coi như đánh chết hắn ta cũng sẽ không thừa nhận.
Thừa nhận, chính là làm mất mặt Công chúa!
Phong Tứ cầm quân trượng đi đến trước mặt hắn.
Xảo Nhi mặc dù toàn thân đang run rẩy, nhưng sau khi nhìn thấy Lam Vũ thấy chết không sờn, cũng dùng sức siết chặt nắm đấm, cắn răng.
Chết thì chết thôi.
Mấy ngày này, Công chúa không còn giống như trước, động một chút lại đánh lại mắng bọn họ.
Tương phải, Công chúa rất tốt với nàng ấy, mặc dù đôi khi cũng sẽ trách mắng, nhưng lại như người thân.
Công chúa thậm chí còn cho phép nàng ấy tự xưng là em, còn cho phép nàng ấy đôi khi nghịch ngợm tùy hứng.
Nàng ấy bây giờ vừa kính vừa yêu Công chúa.
Vì Công chúa, cho dù chết cũng không hối hận!
Xảo Nhi nhắm mắt lại, chờ quân trượng rơi vào trên người mình, chờ lấy cái chết!
Hai người kia kiên cường, trung thành như thế.
“Công chúa!” Lam Vũ và Xảo Nhi đồng thời quay đầu.
Sở Khuynh Ca ngẩng đầu, nhìn bóng dáng ngạo nghễ kiêu căng trước mặt mình, cười có chút thảm đạm.
“Ta nhận tội, Thế tử gia, ta mặc cho ngươi xử trí!”