Mục lục
[Dịch]Triệu Hoán Thần Binh- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật không hiểu Bạch Ly làm sao gặp vận may từ trên trời rơi xuống, thôi kê, dù gì Vu Nhai sẽ phải chết, có thiên tài cỡ nào cũng vô dụng.

Bạch Trọc bắt đầu liên lạc với người trong thế giới lữ giả.

Mượn kiếm huynh đắc ý nói:

- Đây mới là thiên tài thật sự.

Mượn kiếm huynh không để bụng chuyện Vu Nhai ngốc nghếch.

Ngoài bìa khu vực vòng giữa trong thế giới lữ giả, Nguyệt Lâm Sa không biết nên nói cái gì.

Khóe môi công chúa Nguyệt Lâm Sa co giật hỏi:

- Vậy ngươi có muốn quay về thăng cấp ngọc bài lữ hành không?

Nguyệt Lâm Sa rất thông minh, hơn nữa nàng gần như là biết rõ Vu Nhai nhất trên đời, nàng phát hiện có điều không thích hợp. Khi Vu Nhai còn là tiểu binh đã có thể phát hiện ra Nguyệt Lâm Sa, làm sao hắn ngốc đến mức không trông thấy thành lũy lữ giả được?

Vào trung trục tuyến khác hẳn với các vị trí khác, sao Vu Nhai có thể không biết phát hiện?

Vu Nhai lắc đầu, nói:

- Thôi thôi, dù sao công chúa nói ngọc bài lữ hành thăng cấp không phải vạn năng. Như những con Vĩ Tiễn Điêu này có thể che chắn truyền tống, chờ quay về rồi tính.

Vu Nhai chợt nhớ điều gì, hỏi:

- Phải rồi, Bắc Đẩu đoàn ta ở đâu? Ta định hội hợp với Bắc Đẩu đoàn rồi tính.

Nguyệt Lâm Sa chỉ đường:

- Nếu ta không nhớ lầm thì Bắc Đẩu đoàn ở hướng kia . . .

Vu Nhai hỏi:

- Không biết bây giờ bọn họ thế nào. Ài, nay ta bị thương không nhẹ, cảm giác huyền khí trong cơ thể rối loạn. Hay công chúa hộ tống ta đi được không? Hì hì.

Vu Nhai phát hiện Nguyệt Lâm Sa nhận ra điều gì nên đưa lời mời.

Mắt Nguyệt Lâm Sa lóe tia sáng. Rõ ràng vết thương của Vu Nhai rất nhẹ nhưng hắn lại nói bị thương nặng.

Nguyệt Lâm Sa trả lời:

- Cũng được, ta nghe nói Bắc Đẩu đoàn cũng được tình báo về thiên phú chi nguyên. Kêu ta đưa ngươi đi khi đó đừng hối hận ta tranh giành với bọn họ.

Vu Nhai vội sửa lời:

- A! Vậy thôi đi, mới rồi ta thuận miệng nói.

Nguyệt Lâm Sa như tội phạm cưỡng gian nói:

- Thôi? Lời đã nói ra như nước đổ khó hốt. Ngươi nói thôi nhưng ta không chịu, thêm nữa ngươi là nam nhân ta muốn có, ta đưa ngươi đi là bình thường. Hừ, nếu không nghĩ tình ngươi đã cứu chúng thì ta lười đưa ngươi đi mà là trực tiếp giữ ngươi lại, mang ngươi về Ma Pháp đế quốc ngay rồi . . . Hì hì.

Tiếp theo Nguyệt Lâm Sa, Vu Nhai tán gẫu, lời nói mập mờ, đấu võ mồm làm người nghe đau lòng tuyệt vọng. Các thiếu nữ rất quan tâm biểu hiện lúc trước của Vu Nhai. Các thiếu niên đã tham gia Ủng Hộ Công Chúa đoàn tất nhiên mơ mộng về công chúa Nguyệt Lâm Sa. Nhìn Vu Nhai, Nguyệt Lâm Sa ở chung khiến bọn họ âm thầm liếm miệng vết thương.

- Có . . . Có lẽ chỉ hai người như thế mới xứng đôi.

Đây là tâm tình của các thiên tài, từ đó thấy được Vu Nhai một mũi tên bắn chết Vĩ Tiễn Điêu vương khắc sâu ấn tượng cỡ nào.

Răng rắc!

Trên quảng trường, mọi người vốn muốn biết Vu Nhai làm sao bắn ra mũi tên đó kết quả nghe mấy lời nhảm nhí. Ngươi nghĩ hình ảnh không tốn ma tinh sao? Bọn họ tắt đài, chuyển sang kênh miễn phí.

Mọi người không muốn bỏ nhiều tiền xem vở kịch buồn tẻ.

Về mũi tên của Vu Nhai thì thiên tài luôn có bí mật của mình, huống chi là siêu thiên tài như hắn? Độc Cô gia ban cho hắn các loại đồ tốt là đương nhiên. Có mấy ai trong tình huống không dung hợp huyền binh bản mệnh nào đó mà cảm ngộ thành thánh không?

Bọn họ không biết Vu Nhai có Tinh Linh thần nỗ viễn cổ làm huyền binh bản mệnh, cho nên không có huyền binh bản mệnh nhưng tiễn đạo thành thánh, loại nhân vật này Độc Cô gia chủ không đầu tư mới là lạ. Độc Cô gia không thiếu thứ tốt nhưng đa số dùng kiếm, mấy thứ khác thành phế phẩm. Đột nhiên có một thiên tài toàn năng, không ban thưởng hậu hĩnh mới lạ.

Mọi người đã nghĩ ra một lý do tốt cho Vu Nhai.

Bạch Trọc chậm rãi lấy bia lữ hành cỡ nhỏ ra, truyền lệnh:

- Bỏ mệnh lệnh lúc trước đi, tiểu tử họ Vu kia quyết định để Ủng Hộ Công Chúa đoàn hộ tống hắn đi Bắc Đẩu đoàn. Tiểu tử họ Vu sẽ luôn ở trong Ủng Hộ Công Chúa đoàn nên tạm ngừng hành động giết hắn, bây giờ dốc sức giết chết Bắc Đẩu đoàn trước khi Ủng Hộ Công Chúa đoàn tới nơi.

Vu Nhai thay đổi quá nhanh, Bạch Trọc vừa liên lạc ra lệnh giết hắn xong bây giờ gã phải đổi lệnh lại.

Từ bia lữ hành cỡ nhỏ phát ra thanh âm nam nhân trung niên:

- Tuân lệnh đại nhân! Nhưng hơi gấp rút, sợ là sẽ không hoàn hảo.

Nếu Vu Nhai nghe thấy sẽ khẳng định đó là giọng nam nhân trung niên đối thoại với Uông Thịnh.

- Vậy ngươi hãy tự mình ra tay, chỉ cần không để lại chứng cứ gì là được.

Bạch Trọc lạnh nhạt nói:

- Đương nhiên không đến bất đắc dĩ đừng tùy tiện ra tay, ta tin tưởng bài bố tỉ mỉ của mình, cộng với thực lực đoàn đội hạch tâm hội viên có nắm chắc tiêu diệt sạch Bắc Đẩu đoàn.

- Tuân lệnh! Đến lúc đó ta sẽ núp một bên chờ xem tình huống.

Bạch Trọc gật đầu, nói:

- Ừm! Đi đi.

Bạch Trọc tắt đi trò chuyện, thả bia lữ hành cỡ nhỏ xuống. Bạch Trọc mỉm cười, liếc hướng mượn kiếm huynh.

Bạch Trọc thầm nghĩ:

- Dù ngươi có vùng vẫy cỡ nào thì chỉ một con đường chết, thời đại bồi dưỡng nhàm chán của công hội lữ giả nên chấm dứt.

- Năm gia tộc gì đó chỉ cần Bạch gia ta là đủ. Người Bạch gia nào phản đối ta đều phải chết!

Buổi tối Vu Nhai đi tới gian phòng Nguyệt Lâm Sa sắp xếp cho mình.

Nguyệt Lâm Sa đi theo bên cạnh Vu Nhai, hai người vừa vào cửa nàng nghiêm túc hỏi:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ta cảm giác sự việc kỳ lạ, đặc biệt là vụ Vĩ Tiễn Điêu.

Nguyệt Lâm Sa càng nghĩ càng thấy sự việc không thích hợp, đặc biệt sau khi nhìn biểu hiện của Vu Nhai.

Biểu tình Vu Nhai trầm trọng, hắn kể ra những gì mình biết.

- Ý ngươi nói hai người nửa đường tham gia vào đội giở trò vụ Vĩ Tiễn Điêu? Ngọc bài lữ hành thăng cấp thật ra là bị động tay chân? Có người muốn giết một số hạch tâm hội viên hay thậm chí là nhằm vào ngươi, ra lệnh tất sát?

- Bọn họ muốn làm cái gì? Họ là ai? Có thù với công hội lữ giả hay chỉ riêng ngươi?

Nguyệt Lâm Sa nghe Vu Nhai nói xong rất giật mình, không ai rảnh rỗi bóp nát ngọc bài lữ hành vì làm như vậy là không còn ngọc bài, phải xin khối mới, khi đó thử thách đã kết thúc.

Nguyệt Lâm Sa không ngờ cuộc thử thách, biểu diễn rèn luyện công hội lữ giả biến thành âm mưu lớn.

Vu Nhai nói:

- Hoàn toàn không biết, đơn giản chính là muốn quyền lực hoặc cấu kết với Cổ Duệ chi dân. Mấy chuyện này không quan trọng, bây giờ chủ yếu là đối phương muốn giết ta, chắc chắn đối phó với Bắc Đẩu đoàn. Ta cần chạy nhanh đi thông báo với bọn họ.

- Chạy đi thông báo, vậy tại sao vừa rồi ngươi nói là . . .

Mắt Vu Nhai hấp háy nói:

- Kêu công chúa hộ tống đúng không? Ha, nếu ta không nói như vậy thì nam nhân trung niên thánh giai cao đoạn đó sẽ lại đây giết ta ngay, vậy ta làm sao thông báo cho Bắc Đẩu đoàn? Ta rất sợ chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK