Mục lục
[Dịch]Triệu Hoán Thần Binh- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người nguyên thủy cảm thán phá vỡ bình tĩnh:

- A! Ngại quá, ta xuống tay quá nhanh, để con nít thấy điều không nên thấy, dạy hư con nít rồi.

Giọng điệu của người nguyên thủy không chút tự trách. Bây giờ không phải thời hòa bình, không phải thế giới hài hòa đẹp đẽ, con nít muốn sống sót phải học được hiện thực tàn nhẫn.

Đây là lý do tại sao người nguyên thủy không chạy ra ngay, hắn hy vọng đám nhóc cảm nhận được loại tàn nhẫn này.

Đương nhiên người nguyên thủy cũng muốn thấy nam nhân cầm trường kích làm đến mức nào mới chịu bỏ qua.

Nếu bọn nhỏ không cảm nhận sự tàn nhẫn thì có khác gì Tinh Linh tộc thuần khiết bị các tộc khi dễ, không ngừng thu nhỏ lại? Có lẽ ở trong mắt người đầy lòng đồng tình là tàn nhẫn, nhưng con nít sẽ trưởng thành, chúng không thể đơn thuần suốt đời.

- Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi dám giết người? Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?

Người nguyên thủy vô tội nói:

- Ta làm gì? Ta đang giết người, ngươi không nhìn thấy sao còn hỏi?

Người nguyên thủy chậm rãi bước tới gần nam nhân cầm trường kích.

Nam nhân cầm trường kích, Bắc Đẩu kỵ vệ đội sau lưng gã thụt lùi mấy bước.

Người nguyên thủy nói:

- Như thế nào? Mới rồi ngươi rất vênh váo sao giờ thụt lùi? Vừa rồi ngươi không biểu diễn như vậy, làm vai chính thì phải có khí thế, ví dụ như vầy . . .

Xẹt xẹt xẹt xẹt!

Bốn luồng gió xanh bay vút qua bên người nam nhân cầm trường kích bắn hướng bốn Bắc Đẩu kỵ vệ đội sau lưng gã, giống y như tình hình vừa rồi, gió xanh biến thành màu đỏ. Điều khác biệt duy nhất là gió đỏ quẹo về đổ chất lỏng đỏ gần người nam nhân cầm trường kích.

Thủ đoạn rất quái dị.

Nam nhân cầm trường kích, Bắc Đẩu kỵ vệ đội còn lại dựng đứng lông tơ, nỗi sợ hãi dâng trào. Bọn họ chưa từng cảm giác cái chết đến gần như vậy, thì ra giết người cũng có nghệ thuật.

Lúc này Vu Nhai vận dụng lực lượng Phong Doanh gần bằng chủ nhân cũ.

Nam nhân cầm trường kích thở dồn dập:

- Ngươi . . . Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi dám giết người trước mắt bao người. Ngươi chết chắc rồi, ngươi chết chắc. Đám cô nhi rác rưởi này sẽ tiêu đời vì ngươi, các ngươi tàn đời!

Nam nhân cầm trường kích nhìn người nguyên thủy như trông thấy một ngọn núi lớn, bản năng nói cho gã không thể chống cự được, gã chỉ có thể uy hiếp bằng lời nói.

- A? Vậy nếu ta giết hết các ngươi thì sẽ có người đến tiêu diệt ta và cô nhi viện sao?

- Đúng vậy! Lạc gia và Bắc Đẩu kỵ vệ đội chúng ta sẽ không tha cho các ngươi.

Nam nhân cầm trường kích thấy có đường thì vội dọn ra hai ngọn núi to, ít nhất đó là hai ngọn núi lớn trong mắt gã.

- Vậy sao? Ta nghe nói Bắc Đẩu thành do thành chủ, binh phòng bộ quyết định, từ khi nào đến lượt Bắc Đẩu kỵ vệ đội?

Nam nhân cầm trường kích ngẩn người, vẻ mặt bình tĩnh lại, nhìn người nguyên thủy trân trân sau đó bật cười.

Nam nhân cầm trường kích cười nhẹ nhõm nói:

- Thì ra ngươi không biết chuyện xảy ra mấy ngày gần đây trong Bắc Đẩu thành? Ha ha, thành chủ, binh phòng bộ gì? Tuy bọn họ sẽ không chết nhưng rất nhanh quyền lực sẽ vào tay Bắc Đẩu kỵ vệ đội ta.

Người nguyên thủy chớp mắt hỏi:

- A? Gây lớn chuyện như vậy?

Nam nhân cầm trường kích mỉm cười nói:

- Đúng, nên mới rồi ngươi đã quá khích, dám giết người, bây giờ đã biết ngươi làm chuyện gì rồi đi?

Nam nhân cầm trường kích càng nói càng tự tin, càng nói càng cảm giác nắm giữ quyền chủ động, có chỗ dựa thật tốt.

- Ta làm chuyện gì? Sao ngươi lại hỏi nữa, ngốc à? Mới rồi ta giết người.

Nghe người nguyên thủy trả lời, khóe môi tất cả co giật. Bọn họ không rõ người nguyên thủy ngốc thật hay giả bộ ngu. Người Bắc Đẩu cô nhi viện khủng hoảng, cứ tưởng có cứu tinh đến, giờ thì không biết là cứu tinh hay gây rối.

Tâm tình tôn sùng biến mất ngay.

Nam nhân cầm trường kích cố nén xúc động, lạnh lùng nói:

- Ngươi biết mình giết người thì tốt, giết người phải đền mạng huống chi ngươi giết người của thế lực lớn nhất Bắc Đẩu thành. Ngươi có biết ngươi sẽ chết rất nhanh?

Giây lát sau nam nhân cầm trường kích nói:

- Nhưng thấy thực lực của ngươi không tệ, có thể cho ngươi một cơ hội sống.

Người nguyên thủy ngơ ngác hỏi:

- Cái gì?

Nam nhân cầm trường kích nói:

- Đầu vào ta, tuyên thề trung thành với Lạc Minh ta, thành con chó săn dưới tay ta.

Người nguyên thủy chớp mắt hỏi:

- Ủa? Ngươi tên Lạc Minh? Hình như ta có nghe nói về ngươi.

Người nguyên thủy bỏ qua câu tuyên thề trung thành.

- Ngươi có nghe nói về ta?

Người nguyên thủy gật đầu, nói:

- Đúng vậy! Ngươi là người thừa kế gì đó của Lạc gia Bắc Đẩu thành, trong tinh binh doanh bị người ta phế huyền binh bản mệnh, suýt thành người thực vật đúng không?

Người nguyên thủy nhớ là nam nhân cầm trường kích là ai.

Lạc Minh, từng là thiên tài trong tinh Bắc Đẩu tinh binh doanh. Sau khi Vu Nhai mất tích trong phản nghịch chi cốc thì Lạc Minh hợp tác với Tiếu Ly của Văn Khúc doanh, Lý Khai của Cự Môn doanh đối phó tổ kỳ binh. Sau này Vu Nhai chạy về phế bỏ huyền binh bản mệnh của Lạc Minh.

Tam thúc của Lạc Minh, tức là giáo quan Bắc Đẩu tinh binh doanh ra tay, hàng loạt sự kiện Lạc gia nối tiếp, tức là chuyện bắt mẫu thân của Vu Nhai.

Nam nhân cầm trường kích chính là Lạc Minh bị Vu Nhai tự tay phế bỏ, không ngờ tên này lại có huyền binh bản mệnh.

Trán nam nhân cầm trường kích nổi gân xanh. Lạc Minh bị phế, Lạc gia bị phá, khó giữ địa vị Bắc Đẩu kỵ vệ đội, hàng loạt sự tình khiến gã nổi điên. May mắn Lạc Minh lại có huyền binh bản mệnh, tuy gã không còn cơ may có thành tựu gì lớn, không thể làm gia chủ nhưng rốt cuộc không bị người ta nói là phế nhân nữa. Tuy nhiên Lạc Minh vẫn rất buồn bực, mỗi ngày đè nén cảm xúc, kẹp đuôi không dám hó hé.

Lúc trước Lạc gia, Bắc Đẩu kỵ vệ đội bị đè đầu trong Bắc Đẩu thành.

Cuối cùng chuyện mấy ngày nay khiến Bắc Đẩu kỵ vệ đội trông thấy hy vọng. Sau khi Lạc Minh bị phế đã tham gia vào Bắc Đẩu kỵ vệ đội, bây giờ là cơ hội trỗi dậy. Lạc Minh muốn kiêu căng, biến thái, khiến mọi người trông thấy gã là sợ.

- Ngươi . . . Hãy thề trung thành với ta thì ta sẽ tha thứ những gì ngươi đã làm.

Lạc Minh hận không thể giết người trước mắt, nhưng nghĩ đến đầu óc người nguyên thủy không thông minh đành nén lòng. Nếu có được tay đấm khủng bố như vậy dù gã là nửa phế nhân thì sao?

Người nguyên thủy hỏi:

- Nếu không tuyên thệ thì Bắc Đẩu kỵ vệ đội, Lạc gia sau lưng ngươi sẽ xử lý ta và cô nhi viện?

- Đúng vậy! Đến lúc đó mấy trăm đứa trẻ cũng bị ngươi hại chết.

Người nguyên thủy nghiêng đầu hỏi:

- Vậy ta giải quyết Lạc gia, Bắc Đẩu kỵ vệ đội trước thì không còn sợ nữa.

Mọi người ngây ngẩn.

Lạc Minh mờ mịt hỏi:

- Ngươi nói cái gì?

- Ta nói là nếu Lạc gia, Bắc Đẩu kỵ vệ đội muốn tiêu diệt chúng ta vậy thì ta sẽ ra tay trước, ví dụ như . . .

Người nguyên thủy như đang nói chuyện gì không quan trọng, đến câu sau hắn bỗng quát lên. Vài huyền khí tinh thuần bắn ra từ miệng người nguyên thủy, mục tiêu là Bắc Đẩu kỵ vệ đội còn lại trừ Lạc Minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK