Mục lục
[Dịch]Triệu Hoán Thần Binh- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ từ Huyền Binh đế đô đến Bắc Đẩu hành tỉnh là để học long văn của Vu Nhai, kết quả tên khốn này chết. Lúc trước có gần mười người đến Bắc Đẩu hành tỉnh cuối cùng vài người quay về, bọn họ bởi vì các loại nguyên nhân nên vững tin hắn còn sống, ở lại tới cuối cùng. Kết quả chiến tranh bắt đầu, bọn họ tham gia chiến trận, khắc phù văn cho các chiến sĩ. Vu đại tướng quân không biết chuyện này, thế là sao? Rất đau lòng, bọn họ chính là phù văn sư!

Vu Nhai ngoan ngoãn xin lỗi:

- A! Ta nhớ ra rồi, quả nhiên có phù văn. Ta . . . Được rồi, ta xin lỗi các ngươi, ta cảm thấy rất vui và vinh hãnh vì các ngươi đến hỗ trợ Bắc Đẩu. Ta bận quá nên không nhớ.

Liễu Mị Nhi lại liếc hướng Thủy Tinh, Dạ Tình:

- Bận?

- A! Bọn họ là lão bà của ta, mới rồi hết bận nên . . .

Vu Nhai thật sự không biết nên giải thích thế nào, dù có thê tử cũng không nên bỏ mặc người ta một góc, bọn họ lại là phù văn sư có địa vị rất cao. Bực mình nhất là mới rồi Vu Nhai rất bận, thảo luận xong thả lỏng một chút ai ngờ bị người bắt gặp.

- Chúng ta ta đi.

Liễu Mị Nhi không thèm nghe, Vu Nhai có giải thích cỡ nào cũng vô dụng.

Dạ Tình lạnh lùng nói:

- Hừ! Các ngươi muốn học long văn thì tốt nhất là đứng lại, các ngươi là phù văn sư có gì ghê gớm? Đừng quên các ngươi đến bái sư học nghệ, các ngươi chỉ là đệ tử của Vu Nhai. Chẳng lẽ việc riêng của sư phụ còn cần báo cáo cho đệ tử biết sao?

Thủy Tinh không biết chuyện học tập long văn nhưng Dạ Tình thì rõ ràng.

Dạ Tình và Liễu Mị Nhi xem như biết nhau nhưng không quen thân.

Học long văn, Vu Nhai chợt nhớ đến lúc trước Huyền Binh Đại Đế có nói sẽ phái người đến học tập.

Liễu Mị Nhi lạnh nhạt nói:

- Kênh kiệu quá, chúng ta không thèm học!

Liễu Mị Nhi nói xong định đi, nữ nhân đụng chạm càng kinh khủng hơn nam nhân, đặc biệt cùng là mỹ nữ, giữa bọn họ có tình cảm khác biệt xen lẫn.

- A? Không học? Nhưng Dao Quang thành không phải nơi các ngươi nói muốn đến là đến, đi thì đi.

Cuối cùng Vu Nhai đã hiểu chuyện gì xảy ra, lòng ngạc nhiên, xảy ra hàng loạt hiểu lầm. May mắn Thủy Tinh, Dạ Tình thu sát khí nhằm vào Vu Nhai, nhưng Liễu Mị Nhi thì không. Vu Nhai biết bây giờ có giải thích gì đi nữa cũng vô dụng, nhưng người ta xa xôi ngàn dặm đến đây, còn giúp đỡ Bắc Đẩu hành tỉnh, để bọn họ đi sẽ làm hắn áy náy.

Lỡ bọn họ tuyên truyền ra ngoài thì tổn thương nhân phẩm Vu Nhai, vậy phải làm sao? Đương nhiên là cưỡng ép.

Một người hét lên:

- Như thế nào? Ngươi muốn cưỡng ép nhốt chúng ta lại?

Đã khi nào phù văn sư bị người đối xử như vậy? Nếu không phải đối phương có long văn, sư phụ của bọn họ không chịu cúi đầu đến học tập, bắt buộc họ tới đây thì sao họ chịu ở lại Dao Quang thành nén giận?

Vu Nhai dứt khoát nói:

- Đúng vậy! Ta muốn nhốt chúng ta!

Vu Nhai ra tay ngay, tốc độ siêu nhanh. Về huyền khí nhóm Liễu Mị Nhi không đấu lại Vu Nhai. Chớp mắt cả đám hoa mắt, tim run lên. Tiểu tử này dám ra tay với bọn họ? Hắn muốn mạo hiểm đối địch với thiên hạ? Trong lòng bọn họ vừa kinh vừa giận, hối hận đã không đi ngay.

Nhưng rất nhanh bọn họ cảm giác không thích hợp. Mỗi một phù văn sư là thiên tài, bọn họ cảm giác xung quanh xuất hiện hơi thở phù văn, từng khối sắt hiện ra.

- Phù văn trận!

Tim mọi người rớt cái bịch, không hiểu Vu Nhai muốn quậy cái gì.

Không lâu sau Vu Nhai ngừng lại, cái sân thay đổi hình dạng.

Bọn họ chưa kịp phản ứng chợt nghe Vu Nhai nói:

- Muốn đi? Cũng được, giải phù văn trận của ta thì các ngươi tùy thời có thể đi. Nhưng các ngươi chỉ có ba ngày, nếu trong vòng ba ngày không giải được phù văn trận thì hãy ngoan ngoãn lại đây bái sư đi. Các ngươi có thể hợp tác với nhau.

Vu Nhai nói xong bước ra trận pháp, đến bân cạnh Thủy Tinh, Dạ Tình.

- Ba ngày? Họ Vu, ngươi quá xem thường chúng ta, ngươi quên . . .

Vu Nhai cười âm hiểm:

- Các ngươi cứ phá thử xem, đừng múa mép khua môi. Ta cảm thấy ba ngày còn thiếu.

Vu Nhai mặc kệ đám người tức giận, cùng hai nữ nhân rời đi.

Liễu Mị Nhi quát to:

- Họ Vu, chúng ta giả trận rồi sẽ không đi, nếu trong vòng ba ngày chúng ta có thể giải trận thì ngươi phải bái chúng ta làm sư phụ!

Vu Nhai cực kỳ tự tin trả lời:

- Có thể!

Liễu Mị Nhi ngây ra, hét to:

- Ngươi hãy chờ bái sư đi!

Khi đi Dạ Tình, Thủy Tinh cùng hỏi:

- Vu Nhai, ngươi có nắm chắc không?

Nếu Vu Nhai bái Liễu Mị Nhi làm sư phụ thì tiêu đời.

Vu Nhai nhún vai:

- Lão công của các nàng sẽ làm chuyện không nắm chắc sao? Yên tâm, cùng lắm ta thêm tầng long văn ở bên ngoài là xong, chờ xem bọn họ làm sao phá.

Dạ Tình, Thủy Tinh trợn trắng mắt, làm người ai lại vô sỉ đến thế? Không có đạo đức nghề nghiệp. Nhưng Dạ Tình, Thủy Tinh rất muốn xem biểu tình của đám người Liễu Mị Nhi sau khi bị lừa. Hình như ở chung với tiểu tử này lâu làm hai nàng trở nên không thuần khiết.

Vu Nhai chỉ thuận miệng nói, hắn cực kỳ tự tin. Sau khi giải một góc Huyền Binh Điển thì thực lực phù văn của hắn tăng vọt, thêm vào các loại thần binh phù văn, thứ hắn bày ra không dễ giải mở.

Có lẽ về phù văn cơ bản Vu Nhai không thâm sâu như đám người Liễu Mị Nhi, nhưng hắn nắm giữ phù văn càng cường đại hơn. Mới rồi Vu Nhai bày ra phù văn trận có đặc tính thần binh phù văn, tuy chỉ một chút nhưng đủ làm khó nhiều người.

Chuyện Liễu Mị Nhi tạm gác sang một bên, Thủy Tinh chợt nhớ ra một việc rất nghiêm trọng:

- Vu Nhai, ta chợt nhớ một điều. Ngươi là thiên địch của cự long, lại ăn trứng rồng, sau khi con cự long băng hệ kia quay về sẽ báo lên trên. Không chừng cự long tộc sẽ dùng các loại thủ đoạn giết ngươi.

Tim Vu Nhai run lên:

- Đúng rồi, ta suýt quên mất chuyện này.

Trong truyền thuyết cự long vừa bao che vừa thích sĩ diện, càng sợ bị uy hiếp, sao có thể để mặt 'thiên địch cự long' tồn tại? Không chừng khi chiến tranh kết thúc, long hoàng hiện thời sẽ giết tới. Làm sao đây?

Cổ Đế Long Linh gợi ý:

- Tiểu tử, ngươi thử viết tâm đắc, kinh nghiệm về cự long thành sách phân phát tới một góc Thần Huyền đại lục, để nhiều người trở thành thiên địch của cự long, vậy là ngươi không chút bắt mắt. Chỉ cần ngươi khiến cự long cảm giác giết ngươi sẽ trả giá nặng nề, không có ý nghĩa gì thì cự long sẽ không nổi điên vọt tới.

Mắt Vu Nhai hấp hách nói:

- Cách hay. Tuy bọn họ rất muốn giết ta nhưng cự long chỉ là phụ thuộc của Cổ Duệ chi dân, đôi khi phải lấy đại cục làm trọng. Thiên địch cự long ta đây sẽ hơi nổi tiếng, giá trị nâng cao, Huyền Binh Đại Đế sợ ta gặp nguy hiểm gì sẽ phái người mạnh hơn đến trấn thủ Bắc Đẩu. Đó là nếu Bắc Đẩu không bị công chiếm.

Dạ Tình hồi hộp hỏi:

- Vu Nhai, ngươi có kế gì không?

Vu Nhai mỉm cười nói:

- Đã có.

Vu Nhai kể ra toan tính của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK