Mục lục
[Dịch]Triệu Hoán Thần Binh- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dị Ma Tộc Vương đã nắm chắc phần thắng, cười hắc hắc nói.

- Đã như vậy, ta tiến vào.

Vu Nhai mỉm cười.

Không biết vì sao, Vu Nhai luôn có một loại trực giác, nếu như muốn rời khỏi Thiên Tội Uyên, nhất định phải tiến vào ở đây. Rừng rậm tối tắm như vậy, đối với người khác mà nói có thể là vô cùng khủng khiếp, nhưng đã vượt qua dãy núi sương mù Vu Nhai sao có thể thấy sợ hãi được?

Ban đầu tiến vào Thiên Tội Uyên này vốn chính là mạo hiểm. Vậy cứ tiếp tục mạo hiểm đi.

Không mạo hiểm, bảo thủ, vậy chỉ có thể cả đời sống ở chỗ này. Phải biết rằng ở nơi này khả năng có trận pháp nào đó tương tự với Kiếm Ảnh Trận. Điều này làm cho Vu Nhai nghĩ đến ma pháp truyền tống trận. Không biết có liên quan hay không?

- Đại ca ca, không nên đi vào. Đó là rừng rậm Minh Huyễn!

Ngay thời điểm khi Vu Nhai bước một chân vào Minh Huyễn Cổ Lâm, không trung truyền đến giọng nói thanh thúy của Tiểu Loan. Vu Nhai thoáng quay đầu lại, nhìn lên bầu trời một chút. Hai mắt hắn xuyên qua bóng tối, nhìn thấy được cái bóng của Thiết Phi Long trong sương mù, trong lòng hắn thoáng cười.

Đúng là không uổng công mạo hiểm cứu bọn họ.

Vu Nhai đột nhiên quay về phía bầu trời, làm ra tư thế tay hình chữ V, sau đó xoay người vọt vào Minh Huyễn Cổ Lâm, trong nháy mắt đã biến mất.

- Ách...

Dị Ma Tộc Vương và Tạp Lạc Đặc đều ngây ngẩn cả người. Đầu óc của nhân loại này bị truyền thừa của thần linh truyền tới làm choáng váng sao? Hắn lại thật sự tiến vào sao?

Đám người phía trên Thiết Phi Long cũng ngây ngẩn cả người. Không ngờ người thần bí kia không nghe theo lời khuyên bảo, lại trực tiếp tiến vào. Đây là vì sao? Nếu như bọn họ đến chậm thì thôi, vì sao hắn rõ ràng có thể lui ra ngoài, lại cố tình tiến vào như vậy?

- Có lẽ hắn không muốn liên lụy đến chúng ta!

Đồng Cô đột nhiên nói.

Đám người Độc Cô Cửu Lan lại ngây ngẩn cả người. Đúng vậy, từ đầu đến cuối, người thần bí đều trợ giúp bọn họ, vẫn luôn giúp đỡ mà không cầu hồi báo. Cho dù là thời điểm rất rất nguy hiểm, cũng tình nguyện một mình chạy trốn. Mà bây giờ cũng giống như vậy...

Nếu như Vu Nhai biết được suy nghĩ của bọn họ, nhất định sẽ ngất xỉu.

Mình có thể cao thượng như vậy sao?

- Cửu Lan tỷ tỷ, vừa rồi đại ca ca làm tư thế tay như vậy là có ý gì?

Tiểu Loan cũng lặp lại tư thế tay kia, hỏi.

- Ách, đây là hai. Chắc là có ý hai ngày sau có thể ra khỏi đó!

Độc Cô Cửu Lan đương nhiên không biết nó có ý gì, chỉ có thể tạm thời an ủi Tiểu Loan. Vành mắt nàng thoáng hồng. Nàng cảm động trước hành động cao thượng của Vu Nhai Cao.

- Chúng ta đi thôi. Mục tiêu kế tiếp của Dị Ma tộc chính là chúng ta!

Đồng Cô thản nhiên nói.

Nàng liếc mắt nhìn vào Minh Huyễn Cổ Lâm, sau đó quay đầu Thiết Phi Long lại, thật nhanh bọn họ liền rời đi. Đúng vào lúc này, Độc Cô Tề lại cười. Không quan tâm người thần bí để lại ấn tượng trong lòng Độc Cô Cửu Lan sâu sắc thế nào, hắn nhất định phải chết.

- Quá đáng tiếc. Không thể bắt sống được nhân loại này. Chỉ có điều hắn chết chắc rồi. Chúng ta trở về đi thôi!

Tuy rằng nhân loại trước mắt này hẳn phải chết, điều này không thể nghi ngờ, nhưng Dị Ma Tộc Vương vẫn cảm thấy rất phiền muộn. Phải biết rằng, truyền thừa của thần linh, đây chính là kết quả nỗ lực của vô số Thần Minh Quả. Không thể ép được truyền thừa siêu cường tư trong miệng hắn ra, thật không cam lòng.

- Trở lại. Nhất định phải trồng ra vô số Thần Minh Quả nữa!

Dị Ma Tộc Vương âm thầm thề.

Vu Nhai dường như lại trở về dãy núi sương mù. Xung quanh đều là cây cối đen như mực. Xung quanh cũng tĩnh mịch khủng khiếp. Thỉnh thoảng có thể thấy xương khô của nhân loại hoặc là Dị Ma tộc. Mỗi bộ xương sọ đều có dấu vết vặn vẹo. Xung quanh còn có dấu vết của kiếm hoặc liêm đao. Hắn mỉm cười. Không trách được đám người Độc Cô Cửu Lan không tiếc trả giá muốn đi qua ngăn cản. Đây là rừng rậm đi vào hẳn sẽ phải chết.

Vu Nhai vừa tiến vào, quay đầu lại đã không thấy đường ra. Xung quanh đều là huyễn ảo. Chỉ có điều hắn cũng không lo lắng. Đã có ảo giác, hẳn sẽ có phương pháp để loại bỏ ảo giác. Trong bóng đêm bị lạc mất phương hướng, chỉ cần có một tia sáng, là có thể tìm được lối ra.

Vu Nhai vốn có ánh sáng chỉ dẫn. Đó chính là lực lượng dẫn động của hắn!

Cho dù không có, Vu Nhai cũng không sợ hãi. Các bộ xương khô xung quanh nhìn như rất nhiều, rất dọa người, nhưng Dị Ma Nhân và nhân loại của Thiên Tội Uyên cộng lại mới có bao nhiêu chứ? Vì sao hắn mới vào cấm địa này, thoáng cái đã có thể nhìn thấy nhiều xương khô như vậy, vì sao đi vào sâu trong dãy núi sương mù lâu như vậy lại không thấy mấy bộ xương chứ?

Rất hiển nhiên, diện tích Minh Huyễn Cổ Lâm này thật ra không lớn. Đi không được được điểm cuối, đơn giản chỉ là ảo giác mà thôi.

Tất cả cũng chỉ là dọa người mà thôi. Người nơi này phần lớn đều bị hù dọa mà chết.

- Ô ô...

- Sợ cái lông. Mệt cho ngươi còn có huyết mạch rồng, lá gan lại nhỏ như vậy!

Vu Nhai vỗ nhẹ vào bên cạnh Long Báo, nói:

- An tâm đi, chờ sau khi ta tu luyện xong, sẽ dân ngươi ra ngoài. Ở đây có nhiều xương như vậy, chậm rãi gặm là được.

- Gào...

Long Báo không còn kêu lên những tiếng khiếp sợ nữa, mà còn nóng nảy hét lên một tiếng. Nó cũng không phải là chó, gặm xương cái gì?

Vu Nhai lười để ý tới gia hỏa này, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh một bộ xương khô nào đó. Ở chỗ khác còn phải lo lắng tới sự an toàn. Nhưng ở chỗ này hắn trực tiếp tùy tiện ngồi xuống tu luyện. Hắn đã quan sát xung quanh, cũng không thấy có thi thể của ma thú hoặc chủng tộc nào khác. Điều này chứng minh tất cả mọi thứ ở đây ngoại trừ ảo giác ra, không có gì khác. Đương nhiên, thỉnh thoảng sẽ thấy mấy thứ giống như u linh bay tới bay lui.

Ban đầu Vu Nha còn tưởng rằng đó là U Linh Thú giống như trong dãy núi sương mù. Nhưng kết quả vẫn là ảo giác. Hắn liền không để ý tới nữa.

Huyền Binh Điển liên tục thu mảnh nhỏ Thần Nỏ Tinh Linh và ma liêm Binh Linh, lại thêm mấy ngày qua tinh luyện các loại nguyên liệu rèn luyện Huyền Binh, Vu Nhai chỉ cảm thấy huyền khí trong cơ thể đã đạt đến trình độ nhất định, có dấu hiệu muốn đột phá.

Hắn vận dụng Thần Huyền Khí Điển.

Trong nháy mắt, năng lượng vốn bị Huyền Binh Điển áp chế cuồn cuộn lao ra. Đầu tiên là lực lượng tràn ngập sức sống, cũng là một lực lượng lớn nhất. Thần Nỏ Tinh Linh mặc dù bị vỡ nát không chịu nổi, nhưng nó vẫn được dự đoán là mạnh nhất.

Trước khi nhận được Thần Nỏ Tinh Linh, bởi vì tinh linh Binh Linh đột nhiên xuất hiện và đột nhiên được truyền thừa, Vu Nhai chỉ cho rằng Thần Nỏ Tinh Linh bởi vì bể nát nên Huyền Binh Điển không nhận được lực lượng gì khiến hắn có thể hấp thu được. Nhưng càng về sau hắn mới biết hóa ra mảnh vụn Thần Nỏ Tinh Linh mang cho hắn lực lượng rất khổng lồ, lúc này hắn lại không có thời gian tu luyện.

Đúng vậy, lực lượng quá khổng lồ. Hoặc đây cũng là lễ vật của tinh linh Binh Linh lưu lại cho người thừa kế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK