Vu Nhai luôn cảm thấy mình có núi dựa lớn mạnh, chỉ cần cố gắng là sẽ nghịch thiên, có thể thoát khỏi quy tắc Thần Huyền đại lục trói buộc, từ nay tự do tiêu dao. Vu Nhai chưa từng suy nghĩ linh hồn của mình có thiên phú nghịch thiên gì.
Thôn Thiên Kiếm bổ sung câu cuối:
- Miên Hoa quyền đã thể hiện rõ thiên phú của hắn.
Sau đó Thôn Thiên Kiếm bỏ đi.
Nếu có mặt Vu Nhai chắc chắn Thôn Thiên Kiếm sẽ không khen hắn. Các binh linh gật gù. Cổ Đế Long Linh nhớ đến Miên Hoa quyền nó nhìn còn không hiểu, bất đắc dĩ chấp nhận sự thật tàn khốc.
Các binh linh âm thầm thảo luận xong, không ai nói cho Vu Nhai biết. Các binh linh không muốn thấy biểu tình vênh váo của chủ nhân khi biết hắn có thiên phú nghịch thiên, rất đáng đánh.
Nói theo kiểu của U Hoang là:
- Thế này cũng tốt. Tuy chủ nhân không biết thiên phú của mình nhưng có trái tim tiến tới và nghịch thiên. Hắn sớm phát huy ra thiên phú, trong khi đó còn kèm lòng khiêm tốn bị động sẽ giảm bớt số lần khinh địch, khiến hắn tu luyện bớt đi đường vòng hơn.
Các binh linh gật gù đồng ý, Phong Doanh cái hiểu cái không cũng không tìm Vu Nhai hỏi.
U Hoang tiếp tục bảo:
- Còn nữa, nếu ngày nào đó hắn phát hiện ra sẽ tốt hơn chúng ta vạch rõ rất nhiều.
Các binh linh đều phát hiện tuy Vu Nhai có chút tự ti nhưng bình thường khá là hờ hững, rồi lại rất cố gắng, có mục tiêu. Không phải trạch nam thì trái tim sẽ ù lì không có quyết tâm không phục ai. Bọn họ cũng hy vọng được các mỹ nữ yêu thương, tưởng tượng được mọi người chú ý. Nhưng các trạch nam tự hiểu sức mình, biến thành như Vu Nhai vừa tự ti vừa có lòng phấn đấu, trái tim kiên cường, kiên định.
Như lần này trong lòng Vu Nhai có chí khí không phục Cổ Đế Long Linh, Độc Cô Chiến Phong, kết quả hắn cắn răng tu luyện ngày đêm, dùng thiênp hú cường đại trong nửa tháng tu luyện Đế Long kiếm kỹ đến đỉnh.
Vu Nhai nghe lời Cổ Đế Long Linh nói liền nhảy hướng nó chỉ.
- Được!
Vu Nhai sử dụng Đế Long kiếm kỹ, bốn phía càng sáng rực ánh sáng trắng.
Vu Nhai cười gian:
- Phải rồi Cổ Đế Long Linh, thiên phú của ta không tệ đúng không? Trong vòng mười ba ngày đã tu luyện Đế Long kiếm kỹ của ngươi đến đỉnh.
Mắt Cổ Đế Long Linh trợn trắng nói:
- Tàm tạm, nhanh hơn ta nghĩ một chút nhưng so với thiên tài thật sự vẫn kém xa. Nếu đổi lại là người hai mươi mấy năm trước vào Minh Huyễn Cổ Lâm thì chỉ cần một nửa thời gian là nắm giữ được.
Khóe môi Vu Nhai co giật, hùng hổ nói hai câu, sau đó tự an ủi mình là hắn còn có Huyền Binh Điển, sắp nghịch thiên. Có lẽ thiên phú của lão tử không bằn siêu thiên tài thật sự nhưng có ngoại vật bù đắp, tương lai ta sẽ khiến Độc Cô Chiến Phong quỳ trước mặt mẫu thân và nói thiên phú của ta không bằng ngươi nhưng ta có thể đánh bại ngươi, thấy sao?
Trời sinh Vu Nhai lạc quan, biết lượng sức mình.
Các binh linh liếc nhau, có lẽ Huyền Binh Điển chọn Vu Nhai không phải ngẫu nhiên. Thôn Thiên Kiếm đều phải công nhận tiểu tử này đúng là khác người, mạnh hơn thiên tài rất nhiều.
Cổ Đế Long Linh tiếp tục chỉ hướng Vu Nhai tiến lên.
- Góc trên bốn mươi lăm độ hố to, ngoài năm mươi thước.
Vu Nhai đạp chính xác vào vị trí Cổ Đế Long Linh chỉ, làm theo lời nó.
- Long văn trận đã bị kích hoạt, ngươi ở trong trận, nếu sơ sẩy một cái là sẽ tan xương nát thịt.
Vu Nhai chỉ vào những người bên ngoài doanh địa bị ánh sáng trắng bao phủ, hỏi:
- Nhưng tại sao bọn họ không bị gì?
Cổ Đế Long Linh lạnh lùng nói:
- Bọn họ vốn không ở trong trận. Năm xưa vua của ta thiết kế chỉ Đế Long tộc mới mở ra long văn trận, những người khác dù cường đại đến mấy, dù đi theo sau người phá trận cũng vô dụng.
Vu Nhai không nghi ngờ nữa, tập trung tin thhần vào phá trận. Bất giác sáo trang Đế Long tộc đỏ thẫm trên người Vu Nhai sáng rực lên, nói theo cách Đế Long tộc thì sáo trang Đế Long tộc dùng để che giấu huyết mạch không thuộc Đế Long tộc của hắn. Nếu không có sáo trang Đế Long tộc thì Vu Nhai sẽ chết.
- Ài, có lẽ năm xưa vua của ta cũng nghĩ đến kết cuộc bị diệt tộc nên không cần cơ thể, có huyết mạch nhất kiếm kinh thiên mới được. Có sáo trang Đế Long tộc, nắm giữ long văn, Đế Long kiếm kỹ cũng có thể phá trận.
Vu Nhai thầm hiểu ra, bĩu môi. E rằng lúc trước vua của ngươi không ngờ kiếm linh bị ta thu ddúng không?
Vu Nhai không nói nhiều hơn, khoảng cách mấy chục dặm không làm hắn mất bao nhiêu thời gian. Khi Vu Nhai đi tới bên cạnh cái hố đen thì bầu trời còn tờ mờ tối, trong các cặp mắt người trong doanh địa nhìn chăm chú, Vu Nhai nhảy xuống hố to.
Người trong doanh địa vẫn không dám nhúc nhích, mắt nhìn trân trân hành động của nam nhân bí ẩn, mong chờ di tích Đế Long tộc xuất hiện. Không lâu sau thứ bọn họ mong chờ đã hiện ra. Giữa mấy chục cái hố to chậm rãi hiện lên một cánh cửa, đằng sau cánh cửa là hình dạng cung điện rách nát, mơ hồ, hoang tàn.
Mọi người liếc nhau, thật sự có bí mật.
Vẫn không ai dám nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm nam nhân bí ẩn mặc giáp đỏ thẫm đi tới cánh cửa không quá to. Nam nhân nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bước vào.
- Xông lên!
Cuối cùng có người không nhịn được xông hướng cung điện hoang tàn. Cao thủ bí ẩn đã đi vào, trời biết cung điện hoang tàn này có tồn tại tiếp không. Như Vu tiểu ca nói, bọn họ không gặp nguy hiểm gì xông lên trước.
Khi Vu Nhai bước vào cánh cửa, trong mười mấy giây cửa chậm rãi khép kín, một tiếng hét từ xa vọng lại.
- U Hoang!
Một nữ nhân mặc quần váy xếp màu tím xanh lao tới, tốc độ cực nhanh vọt đến trước cánh cửa. Tốc độ của nàng nhanh hơn những người thực lực cao nhất là chưởng binh sư rất nhiều. Tuy nhiên, nữ nhân xuyên qua cung điện rách nát suýt té vào cái hố đằng sau cung điện ảo. Nữ nhân ngẩn ngơ, quay lại, lần nữa xuyên qua cánh cửa.
- Đây là ảo giác?
Nữ nhân thử mấy lần nhưng kết quả giống nhau. Nữ nhân không thử nữa, biến sắc mặt vươn tay chậm rãi đụng vào cánh cửa, vẫn xuyên qua. Nhìn thấy nhưng không sờ được, đúng là ảo giác.
Cánh cửa là ảo giác trong mắt nữ nhân vậy người đi vào trông thấy cánh cửa là thực thể sao?
- U Hoang, tại sao ta đến chậm một bước?
Người tới là Dạ Tình, nàng mất một tháng để tới di tích Đế Long tộc. Hơn một tháng qua Dạ Tình suy nghĩ rất nhiều điều, tâm tình rối rắm, chưa mở gút mắc, thậm chí thị càng lúc càng loạn. Thực lực của Dạ Tình không tiến bộ chút nào, nhưng nàng tin tưởng tìm được U Hoang, hỏi rõ ràng thì sẽ giải mở tâm kết.
Càng đến gần di tích Đế Long tộc thì Dạ Tình càng sốt ruột, nàng chạy đi suốt đêm, vượt qua núi cao ngăn cách Đế Long tộc và Huyền Binh đế quốc. Dạ Tình nương ánh trăng nhìn mấy chục cái hố to, nàng định nghỉ ngơi một lúc nhưng chợt trông thấy ánh sáng trắng lóe lên, kiếm khí ngút trời. Dạ Tình không tâm tình nghỉ ngơi, điên cuồng chạy đến. Dạ Tình không ngờ là vẫn muộn một bước.