Đúng vậy, ngay từ lúc đầu hắn đã có thể dựa vào quan sát phiến đá thần bí, biết được tiến độ hắn xông qua tâm trận hiện tại. Lúc mới bắt đầu hắn cũng sẽ thường xuyên nhìn qua một chút. Đúng vậy. Chính là nhìn xem các hình vẽ trên phiến đá thần bí đã giảm bớt đi bao nhiêu, còn lại bao nhiêu chưa được loại bỏ hết.
Nhưng lúc này hắn đã quên mất điều đó. Hiện tại hắn hoàn toàn tiến vào trạng thái cố chấp.
- Tất cả mọi người cảm thấy bình thường biểu hiện của tiểu tử này luôn có chút không đáng tin cậy, luôn dựa vào các loại mánh khóe gì đó mới có thể thành công, dựa vào lực lượng huyết mạch cường đại của Độc Cô gia và thiên phú của mình, hoặc l;à dựa vào lực lượng thần bí của quyển sách kim loại trong cơ thể hắn. Nhưng có ai biết sự kiên trì trong lòng hắn? Nhân loại bình thường quả nhiên đáng sợ. Bọn họ có rất nhiều thứ mà chủng tộc không có...
Nhìn đến đây, Lạc Thiên Kiếm Linh chỉ còn lại có cảm thán. Không quan tâm Vu Nhai có thể đạt được một bước kia hay không, hắn đều tin tưởng vững chắc, tương lai tiểu tử này nhất định có thể nắm giữ được lực lượng đại lục Thần Huyền. Bởi vì Lạc Thiên Kiếm Linh đã thấy tâm của hắn...
Đúng vậy, rất nhiều chuyện Vu Nhai đều có thể thỏa hiệp. Không thể nói là cảm giác, nhưng chỉ cần hắn nhận định tuyệt không sẽ dao động. Cho dù là chết cũng sẽ không tiếc. Giống như chuyện của Độc Cô Chiến Phong, giống như cùng các chiến hữu chiến đấu.
Từ trước đến nay hắn cũng chưa từng buông tha. Cái gọi là thỏa hiệp ở trong mắt người khác là không vinh quang. Nhưng lúc này Lạc Thiên Kiếm Linh lại biết, hắn chỉ là có trái tim rộng lượng!
Nếu như Vu Nhai biết đánh giá của Lạc Thiên Kiếm Linh nhất định sẽ rất đắc ý. Trên thực tế, ngay cả hắn cũng không biết tính tình hắn là thế nào.
Đúng vào lúc này, Lạc Thiên Kiếm Linh lại cảm thán nói:
- Có thể thật sự thích hợp với Lạc Thiên Nguyên Giới ta không phải là tộc dân trước đây, mà là nhân loại bình thường hiện tại. Tuy rằng lúc bọn họ sinh ra rất yếu đuối, nhưng thật sự bạo phát lại có thể khiến người ta thán phục. Đặc biệt trong bọn họ một vài người tâm còn cường đại hơn rất nhiều so với tộc dân lúc đó. Có thể đây cũng là nguyên nhân bọn họ có thể trở thành người thống trị đại lục Thần Huyền.
- Có thể ta bị nghiền nát cũng không phải là chuyện xấu!
Sau một hồi trầm mặc, Lạc Thiên Nguyên Giới lại nặng nề nói.
Thời gian không ngừng trôi qua. Chớp mắt chính là mấy ngày trôi qua. Càng đi về phía sau lại càng có vẻ gian nan. Thời gian tiêu tốn cũng càng lúc càng dài. Mỗi một tâm trận đều cần Vu Nhai sử dụng toàn lực hoặc nói liều mạng đi gánh vác. Hắn đã từng nghĩ nên buông tha. Nhưng khi nghĩ tới trong liên minh bách tộc có những người thân bằng hữu thậm chí các chiến hữu không biết tên chiến đấu cho hắn hoặc đã chiến đấu cho hắn tới chết, hắn lại cắn răng kiên trì.
Hắn chỉ là một người địa cầu hiện đại. Từ nhỏ đến lớn hắn đều được tiếp nhận giáo dục hiện đại. Hắn chưa từng thấy qua bao nhiêu tàn khốc. Tuy rằng sau khi xuyên qua hắn đã nhìn thấy rất nhiều, nhưng tâm vẫn không đổi. Có thể đối với kẻ địch, hắn rất tàn khốc, nhưng không muốn tiếp nhận sự tàn khốc đối với mình hoặc người thân. Nếu không muốn thấy tàn khốc, vậy hắn chỉ có thể không ngừng trở nên mạnh mẽ. Thế cục đại lục Thần Huyền khiến hắn cảm thấy bị đè ép.
Từ khi gia tộc Lan Quân thần bí gia nhập cũng khiến cho hắn cảm nhận được trọng trách trên vai. Cho dù cắn nát răng hắn cũng phải kiên trì tới cùng.
- Nếu như là ta, ta có thể kiên trì tiếp được không?
Nhìn Tâm Vu Nhai không ngừng bị xé nát lại bị chỉnh đốn lại, Thôn Thiên Kiếm Linh lặng lẽ tự hỏi, sau đó lắc đầu. Nàng tin tưởng nàng sẽ kiên trì, nhưng nhất định làm không được đến mức độ như Vu Nhai. Xem ra trong u minh, thiên ý lựa chọn nam nhân này là chính xác. Cùng lúc đó, khi nhìn thấy Vu Nhai không ngừng cắn răng, không ngừng tự mình cổ vũ, nàng cũng không nhịn được cảm động...
Nhìn nam nhân này, dây cung nào đó trong lòng nàng càng phát ra tiếng run rẩy. Chỉ là nàng cố gắng không nghĩ tới, thật sự không dám nghĩ!
- Sư tôn, nếu như ngài biết ta đem Âm Dương Thần Ý Kiếm Quyết truyền cho người này, cũng sẽ không trách ta chứ? Dù sao nếu như là sư tôn nhìn thấy người như vậy, cũng sẽ không nhịn được thu làm đồ đệ đi?
Thôn Thiên Kiếm Linh nhìn lên trời thì thào tự nói.
Lắc đầu, Thôn Thiên Kiếm Linh không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục hấp thu lực lượng tâm trận chủ chốt của Lạc Thiên.
- Hắc, tâm trận thứ 2360. Lão tử còn có thể tiếp tục...
Toàn thân Vu Nhai đều muốn vặn vẹo. Không, cả linh hồn dường như đều đang vặn vẹo. Toàn thân hắn, mỗi một tế bào đều đang run rẩy...
Thân thể Vu Nhai run rẩy đi từng bước một về phía tâm trận kế tiếp. Hắn đã không có cách nào ngồi xếp bằng xuống làm vững chắc thái cực kiếm tâm nữa. Hắn sợ, hắn sợ sau khi hắn dừng lại cũng không có cách nào đi thêm nửa bước nữa. Hai mắt của hắn cũng biến thành màu đỏ.
Cứ như vậy, hắn lại bước vào tâm trận thứ 2361, sau đó trực tiếp ngây người...
- Thế nào, Lạc Thiên lão đầu, tâm trận cuối cùng của tiền bối đây sao? Hắc hắc, là tiền bối muốn đích thân thử thách ta sao? Vậy thì tới đi!
Vu Nhai toét miệng cười. Da mặt của hắn, môi thậm chí hàm răng cũng đang run rẩy. Lúc này hắn cũng không nhịn được nữa, gọi Lạc Thiên Kiếm Linh là Lạc Thiên lão đầu. Không có cách nào. Thời điểm hắn vào xông tâm trận, chung quy đã không nhịn được ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời của lão đầu này không biết bao nhiêu lần.
Đáng chết, mắng chửi có khả năng giảm bớt áp lực...
Đúng vậy, khi hắn đi tới tâm trận thứ 2361, điều hắn thấy không còn là huyễn ảnh trong tâm trận nữa, mà là Lạc Thiên Kiếm Linh.
- Chúc mừng ngươi. Ngươi đã xông qua tất cả tâm trận. Kiếm đạo chi tâm của ngươi đã hoàn mỹ.
Lạc Thiên Kiếm Linh không tính toán với cách xưng hô của Vu Nhai, cũng không có mang theo khí chất lưu manh, mà dừng lại nhìn sâu vào tiểu tử này. Trước đó mặc dù hắn có từng chờ mong Vu Nhai có thể thành công xông qua tất cả, nhưng lại thật sự không dám ôm hy vọng quá lớn.
- Cái gì, Lạc Thiên lão đầu nói cái gì?
Vu Nhai ngơ ngác hỏi
- Chúc mừng, ngươi đã xông qua tất cả tâm trận.
Lạc Thiên Kiếm Linh rất có kiên nhẫn nói lại lần nữa.
- Xông qua? Thật sự xông qua rồi sao? Ha ha ha...
Giọng nói Vu Nhai vẫn đang run rẩy. Hắn lại nhịn không được bật cười. Nhưng hắn cười chưa được hai tiếng liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Lạc Thiên Kiếm Linh cũng đã sớm dự đoán được sau đó chính là loại kết quả này. Hắn vội vàng bay tới đỡ. Nhưng đúng vào lúc này, Vu Nhai lại mở mắt, lại nhếch miệng lên, môi vẫn run rẩy, rất suy yếu hỏi:
- Lão đầu, Độc Cô Chiến Phong xông qua tất cả không?
- Chắc chắn đã xông qua. Nhưng hắn phải đi tới lần thứ hai mới xông qua được tất cả. Lần đầu tiên, hắn đã ngã ở ngay tâm trận cuối cùng!
Lạc Thiên Kiếm Linh khẽ nói.
- Ta quả nhiên mạnh hơn hắn. Ha ha...
Vu Nhai cười to. Lần này hắn thật sự ngất đi.