Mục lục
[Dịch]Triệu Hoán Thần Binh- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu Nhai vẫn chỉ dùng nắm đấm.

Tuy người trước mắt Vu Nhai cũng là thiên tài trẻ nhưng Nhị hoàng tử đã sai, bọn họ so với trực hệ mười tám gia tộc vẫn có chênh lệch rất lớn. Khi thực lực còn yếu có lẽ chênh lệch không quá rõ, nhưng khi vào thiên binh sư thì thể hiện ra. Nếu Độc Cô Cửu Diệp có thực lực thiên binh sư nhị đoạn đứng ở vị trí như Vu Nhai thì Công Tôn Bình vẫn chỉ có nước bị giết. Có lẽ khi cùng đẳng cấp Độc Cô Cửu Diệp không mạnh bằng Vu Nhai nhưng dư sức diệt khẩu tất cả đám người thế tử Mông thân vương.

Đương nhiên nếu Công Tôn Bình không chết sớm thì mấy chục thiên tài trẻ Huyền Binh đế quốc sẽ gây chút rắc rối cho Vu Nhai.

Nhưng huyền binh giả không tin nội tình của mười tám đại gia tộc, không tin tử tôn trực hệ của bọn họ cường đại. Lúc ở thánh hội Huyền Thần điện Độc Cô Cửu Diệp không dùng hết sức mạnh nên gã ở trong mắt Nhị hoàng tử chỉ có như thế.

Tuy nhiên giống như Độc Cô Cửu Dương, nếu gã không bị Vu Nhai hại thê thảm chờ khi gã lên đến thiên binh sư thì chỉ cỡ Hình Uyển là cùng. Trực hệ địa gia tộc cũng chia loại hình, không phải ai đều nghịch thiên, chỉ có số ít nghịch thiên. Thần Huyền đại lục to lớn, thanh niên nghịch thiên trong gia tộc nhiều lắm cũng cỡ mười mấy người.

So sánh với vô số cái gọi là thiên tài trên Thần Huyền đại lục thì con số này ít đến tội, Nhị hoàng tử không tin tưởng tử tôn thế hệ trẻ của đại gia tộc cũng bình thường.

Như công chúa Nguyệt Lâm Sa trước Quang Minh thần điện dùng tinh thần lực trấn áp quang minh thánh tử, thánh nữ Lộ Luân Na, mấy Quang Minh thần chức giả khác cộng lại cũng bị nàng áp chế. Nguyệt Lâm Sa đã là tồn tại nghịch thiên.

- A a a!!!

Tiếng hét không dứt, càng giết càng ít người, càng tí càng dễ giết. Cuối cùng Vu Nhai một đấm đập bể đầu một tên, vài giây sau bên cạnh hắn không còn nửa người, không, đúng hơn là không còn nửa hình người. Máu trải rộng đá lót sàn đại sảnh, khi bọn họ chết đạo cụ ma pháp ghi chép truyền tống ra ngoài nhưng bị long văn trận cản lại rơi xuống đất.

Dạ Tình vẫn kể chuyện, tuy câu chuyện không dài nhưng thời gian Vu Nhai giết người cũng không lâu.

Vu Nhai không để ý đến Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, hắn nhìn hướng Hoàng Phủ Cung, khóe môi cong lên. Khí thế, sát khí, bá khí, mùi máu tràn ngập trong bờ môi cong. Vu Nhai là ác ma giết người trong mắt thế tử Mông thân vương.

Hoàng Phủ Cung sốt ruột hỏi:

- Ngũ Thanh đại sư, sao rồi? Rốt cuộc thế nào? Đã giải được chưa?

Ngũ Thanh đứng chết trân, lẩm bẩm:

- Ta . . . Ta . . . Ta không hiểu được, đây không phải phù văn ta biết.

Hoàng Phủ Cung sắp điên:

- Cái gì? Sao có thể? Sao có thể được? Chẳng phải chỉ có một loại phù văn sao?

- Đương nhiên không chỉ có một. Đây là long văn của Đế Long tộc viễn cổ, đương nhiên có lẽ các ngươi chưa từng nghe nói về Đế Long tộc. Ta tình cờ được đến truyền thừa vì vậy đã bày ra nói, ừm, trên Thần Huyền đại lục chỉ một mình ta biết.

Vu Nhai nhún vai nói:

- Bởi vì các ngươi đã là người chết nên ta không sợ nói ra bí mật cho các ngươi nghe.

Vẫn là câu lúc trước Hoàng Phủ Cung nói với Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, khi đó bọn họ thấy ba nữ nhân là người chết nên không sợ nói sự thật ra.

- Ngươi . . . Ngươi muốn làm gì? Ta là thế tử Mông thân vương, ngươi giết ta thì sẽ tiêu đời.

Vu Nhai nhìn Hoàng Phủ Cung chằm chằm, nói:

- Không giết ngươi thì ta sẽ không tiêu đời sao?

Hoàng Phủ Cung nói nhanh:

- Ta . . . Ta có thể thề sau này tuyệt đối không đối phó ngươi hay bất cứ ai bên cạnh ngươi.

- Chỉ có thế?

Hoàng Phủ Cung tiếp tục bảo:

- Tất . . . Tất nhiên là không. Ta có thể kêu phụ thân phong ngươi làm thành chủ Bắc Đẩu thành, còn . . . Còn có, ta không biết nên hứa cái gì. Ngươi muốn gì cứ đề nghị với ta, chỉ cần ta có năng lực thỏa mãn thì đều chấp nhận.

Hoàng Phủ Cung nhìn Hình Uyển núp sau lưng mình, thúc giục:

- Mau . . . Mau cầu xin các tỷ muội tốt của nàng đi! Vu Nhai huynh đệ là nam nhân của bọn họ, chắc chắn sẽ nghe lời họ.

Bây giờ Hoàng Phủ Cung mất cọng cỏ cứu mạng Ngũ Thanh, có cọng cỏ nào là gã tóm đại.

- Ta chỉ biết có bấy nhiêu, đương nhiên tên khốn này che giấu ta rất nhiều. Ví dụ như khi hắn trở thành A Kích thì dùng Thất Tinh Thần Kích, thánh chuy, chẳng biết trở thành huyền binh bản mệnh của hắn từ bao giờ. Còn lưỡi dao bản mệnh của U Linh sát thủ, ta cũng không biết.

Dạ Tình kể chuyện về Vu Nhai đến đây là kết thúc, mấy câu cuối nàng nói lớn tiếng biểu thị bất mãn hắn giấu giếm.

Dạ Tình ghen tuông gắt giọng:

- Hắn làm sao mời được công chúa Nguyệt Lâm Sa Ma Pháp đế quốc cứu người, trả giá cái gì? Có quan hệ gì với công chúa Nguyệt Lâm Sa? Ta không nhận được chút tiếng gió nào, xem ra có khá nhiều chuyện ta không biết.

Vu Nhai lúng túng ho khan:

- Khụ!

Vu Nhai không biết nên nói cái gì, may mắn có người giải vây giúp hắn.

Lúc này Ngũ Thanh điên cuồng hét lên, vội chạy tới trước mặt Dạ Tình.

Ngũ Thanh trợn to mắt nói:

- Ngươi nói cái gì? Ngươi nói hắn là A Kích? Là A Kích ở bên cạnh Nguyệt Lâm Sa? Vu Nhai chính là A Kích?

Dạ Tình nhún vai liếc Vu Nhai:

- Ta cũng đoán vậy, rốt cuộc ngươi có phải là A Kích không?

Tuy Dạ Tình tỏ vẻ ghen nhưng Vu Nhai sẽ không ăn nói khép nép, hắn hùng dũng trả lời:

- Nếu ta không phải là A Kích thì làm sao lẻn vào di tích? Làm sao khiến Nguyệt Lâm Sa giúp đỡ? Nếu ta không có lực lượng phù văn thì công chúa Nguyệt Lâm Sa dựa vào cái gì cứu người giúp ta?

Vu Nhai thuận miệng kể giao dịch giữa hắn và công chúa Nguyệt Lâm Sa.

Ngũ Thanh lắc đầu, nói:

- Nhưng . . . Nhưng mà . . .

Bây giờ Ngũ Thanh rất rối loạn.

- Không nhưng nhị gì hết, ta đúng là huyền binh giả đa hệ thì sao? Không được sao?

Vu Nhai liếc Ngũ Thanh, Hoàng Phủ Cung mấy lần, vẫn nói chuyện với Dạ Tình:

- Ta sớm không phải huyền binh giả chỉ có cục gạch, khi chưa vào kỳ binh doanh ta đã dung hợp Thất Tinh Thần Kích. Như Tạp Đức gì đó đã nói, ta lấy Thất Tinh Thần Kích đi. Tại sao khi đó không tìm thấy Thất Tinh Thần Kích trong Bắc Đẩu thành? Nguyệt Lâm Sa không lấy mà là ta dung hợp Thất Tinh Thần Kích ngay tại chỗ.

Dạ Tình, Nghiêm Sương há hốc mồm. Tuy hai nàng đoán được nhưng nghe Vu Nhai chính miệng nói ra thì khác hẳn. Đặc biệt là Nghiêm Sương, lúc đó nàng có mặt, biết nhièu chuyện. Bây giờ Nghiêm Sương mới rõ Bắc Đẩu thành bị tiểu binh chết tiệt xoay trong lòng bàn tay, thật đáng chết.

Tiểu Mỹ la lên:

- Siêu lừa đảo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK