Mục lục
[Dịch]Triệu Hoán Thần Binh- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đệ nhất trảm, đệ nhị trảm, đệ tam trảm . . . Đệ lục trảm . . .

huyền khí trong cơ thể Vu Nhai điên cuồng bộc phát, nguên hành lang vì lực lượng Thí Thần Ma Nhẫn mà trở nên nặng nề. Đệ lục trảm là gấp ba mươi hai lần đệ nhất trảm.

Vang tiếng nổ điếc tai.

Người im lặng tuôn trào máu tơi, bay ngược ra. Từ khi nào tay người đó cầm một thanh huyền binh, đó là huyền binh bản mệnh cứu mạng gã. Lúc này huyền binh bản mệnh đã nứt rạn.

- Đệ thất trảm!!!

- Cẩn thận!

Nếu Vu Nhai kiên trì chém ra đệ thất trảm với người im lặng này thì gã chết chắc, nhưng bản thân hắn sẽ bị tên âm hiểm vỗ nát. Nếu Vu Nhai mặc bộ khắc long ám huyết thì có thể liều thử, nhưng hắn không mặc nó.

Từ bỏ cơ hội giảm bơét kẻ thù chặn công kích của tên âm hiểm? Hay liều mạng giết một người trước rồi tính sau?

- Đệ thất trảm!

Vu Nhai không chọn hai con đường đó, lựa chọn của hắn là dùng đệ thất trảm chém vào người âm trầm. Người im lặng thì bị các thánh binh phản nghịch chi chuy, Thất Tinh Thần Kích chém giết. Vu Nhai quay người lướt qua Thất Tinh Thần Kích, dùng đệ thất trảm với uy lực gấp sáu mươi bốn lần chém hướng người âm trầm.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Người âm trầm vì cứu ngươi nên vội vàng xuống tay giết Vu Nhai, lực lượng chưa phát huy đến mạnh nhất. Vu Nhai dùng Thí Thần Ma Nhẫn gấp sáu mươi bốn lần, còn có lực lượng đáng sợ nhất trên Thí Thần Ma Nhẫn, lực lượng hoàn toàn đè ép thiên binh sư một bậc. Huyền khí bộc phát, hai người bị hất văng ra.

Hành lang trước bảo các bên phải sụp đổ đất đá bay đầy, có cứng rắn đến mấy cũng không chặn được lực lượng của thiên binh sư, hoặc nên nói lực lượng tương đương với thiên binh sư. May mắn bốn phía bày ra trận pháp nghiêm ngặt vì không muốn lộ ra chút hơi thở nào, dù đụng độ mãnh liệt như vậy nhưng không khiến người bên ngoài chú ý.

Người im lặng cuồng rống:

- A!!!!

Cơ thể người im lặng đầy vết máu, là của hắn, nghịch tà nhẫn thất trảm tập kích chấn vỡ gây ra. Còn có Thất Tinh Thần Kích tập kích để lại. Tiếc rằng Thất Tinh Thần Kích, phản nghịch chi chuy đều không có chủ nhân thúc giục, uy lực tập kích không quá lớn, dù đánh trúng người im lặng bị thương nặng nhưng không thể giết chết gã.

Vu Nhai bị hất văng ra xa đụng vào người im lặng.

Người im lặng từ giật mình biến thành giận dữ. Người im lặng vốn không để Vu Nhai vào mắt, coi rẻ hắn nhiều hơn cả người âm trầm, nhưng lần này gã bị thương nặng như vậy, chờ mọi chuyện kết thúc sẽ bị cười chết. Giết, phải tự tay giết tiểu tử này!

Giữa địa binh sư và thiên binh sư cách biệt xa lắc. Dù Vu Nhai làm nhiều chuẩn bị nhưng vẫn tùy thời sẽ bị giết. Người âm trầm chỉ vung một cái, nghịch tà nhẫn thất trảm rút sạch huyền khí của Vu Nhai.

Dù người im lặng bị thương nhưng vẫn không để Vu Nhai vào mắt.

Trong khoảnh khắc này Vu Nhai không nhúc nhích được một ngón tay, trơ mắt nhìn người im lặng tức giận áp sát.

- Tiểu Hắc, đến lượt ngươi!

Gần, lại gần, chỉ cần nửa giây là Vu Nhai sẽ bị thiên binh sư người im lặng xé nát. Chính lúc này Vu Nhai khẽ cười, rất nhẹ. Một bóng đen bay ra từ không gian giới chỉ của hắn, tiếng gầm như bùa đòi mạng người im lặng. Răng nanh cực kỳ sắc nhọn cắn cổ người im lặng.

- A a a . . .

Người im lặng không bao giờ ngờ trong không gian giới chỉ có thể giấu ma thú. Xem bộ dạng Vu Nhai vừa rồi rõ ràng là chờ chết, không chút cảnh giác. Khi người im lặng đến gần Vu Nhai gã không cảnh giác, tức giận làm não gã trống rỗng.

Từ khi Tiểu Hắc đi theo Thủy Tinh nó trở thành con thú ngoan. Tiểu Hắc ở sâu trong Mê Vụ sơn mạch thật lâu, nó sống sót trong đó làm sao có thể là con thú ngoan hiền? Không thấy Tiểu Hắc có lực lượng quang minh nhưng cơ thể hắc ám sao?

Tiểu Hắc không chút do dự giết chóc, răng nhanh sắc bén hầu như cắn đứt cổ đối phương. Người im lặng chết.

Vu Nhai thở hồng hộc:

- Hộc hộc hộc . . .

Hiện giờ Vu Nhai chưa đủ sức giết một thiên binh sư nhưng hắn phải giết thiên binh sư thứ hai. Hoàng Phủ Nhàn quá đề cao Vu Nhai, nhưng lúc trước phút cuối hắn dùng lực lượng Thôn Thiên kiếm hầu như phế bỏ huyền binh của Hoàng Phủ Nhàn và nhi tử Độc Cô Cửu Dương, đánh xỉu bọn họ, hỏi sao nàng không xem trọng hắn?

Tuy nói khi đó Vu Nhai có thể dẫn động kiếm ảnh trận nhưng thực lực hiện giờ của hắn không như khi xưa.

Nếu Hoàng Phủ Nhàn biết Vu Nhai không chết, có lẽ là người thừa kế tương lai của U linh kiếm các chắc nàng cũng biết các chủ hiện tại, tức là Độc Cô Chiến Phong trượng phu của nàng đáng sợ như thế nào, hỏi sao Hoàng Phủ Nhàn không xem trọng?

Vu Nhai thở hổn hển một lúc sau vùng vẫy đứng lên, lấy Ám Hắc Ma Vân căn ra cắn một miếng to. Có hạt giống Ám Hắc Ma Vân căn và đã nẩy mầm, chỉ cần Vu Nhai để lại một chút thì sau này sẽ có càng nhiều Ám Hắc Ma Vân căn cho hắn ăn, không cần lo sẽ ăn hết. Bây giờ Vu Nhai ưu tiên cố gắng giữ mạng, phải ăn Ám Hắc Ma Vân căn.

Khóe môi người âm trầm tràn máu, tay gã cầm huyền binh cũng chảy máu nhưng gã không chút quan tâm những điều này, giật mình nhìn Vu Nhai. Người âm trầm nhìn Tiểu Hắc miệng dính máu, gầm rú đứng trên vai Vu Nhai.

- Sao có thể như vậy? Sao có thể . . .

Người âm trầm không dám tin vào mắt mình, chuyện hôm nay thật sự quá khó tin. Người này có được năm huyền binh bản mệnh, một con ma thú có thể giấu trong không gian giới chỉ?

Nếu tin tức này lan ra ngoài thì sợ là . . . Mọi người nghĩ người âm trầm là đồ khùng?

Mọi chuyện chứng minh lúc trước Nhàn quận chúa bài bó tỉ mỉ là chính xác, hoặc nên nói Hoàng Phủ Nhàn còn đánh giá thâp Vu Nhai, theo lý thuyết thì một thiên binh sư đã đủ. May mắn dù Hoàng Phủ Nhàn xem thường Vu Nhai nhưng vì để phòng ngừa vẫn thu mua hai thiên binh sư.

Mặc kệ thế nào, người âm trầm phải giết Vu Nhai, nếu không thì tạm không nói đến tương lai hắn sẽ kế thừa kiếm các bí ẩn nhất Độc Cô gia, chỉ bằng biểu hiện nghịch thiên hôm nay, chờ Vu Nhai đi ra ngoài người âm trầm cũng không còn đường sống.

- Giết!!!

Người âm trầm không nói nhiều, trực tiếp hành động. Không thấy tiểu tử này còn đang nhai sao? Nếu chờ hắn phản ứng lại có trời biết chuyện gì sẽ xảy ra, không chừng người âm trầm nối gót theo người im lặng.

Vu Nhai đáo lại người âm trầm là vô số thủ ấn. Vu Nhai tung ra từng mảng phù văn trận miếng thiết lúc trước giam cầm đệ tử ma pháp sư cường đại nhất. Phù văn bay đầy nhưng bị người âm trầm dùng lực lượng đánh tan, miếng sắt thành tro bụi. Lúc trước đã nói Vu Nhai nhập môn phù văn trận chỉ có thể ngăn tinh thần lực, tương khí công kích. Chỉ cần lực lượng của đối phương cường đại, huyền khí chấn một cái là tan vỡ hết, nhưng nửa giây đủ tranh thủ thời gian cho Vu Nhai.

Bóng người chợt lóe, Vu Nhai bỏ chạy.

Giọng âm trầm vang lên sau lưng Vu Nhai:

- Ngươi nghĩ có thể đi được sao? Đừng quên chúng ta đã bày ra thiên la địa võng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK