Mục lục
[Dịch]Triệu Hoán Thần Binh- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, nàng lại khẽ kêu lên:

- Ta thích ai là tự do của ta. Ai là vị hôn phu của ta cũng không có liên quan gì đến các ngươi. Đừng quên ta là thần nữ Tham Lang. Vũ Qua, ta đã từng nói với ngươi bao nhiêu lần, ta không thích ngươi. Lý Thân Phách, con thứ của Lý gia là giỏi lắm sao. Còn không phải là bị con cháu chi thứ của Độc Cô gia, kẻ đã bị đuổi ra ngoài đùa giỡn sao?

Trong nháy mắt Vu Nhai cảm giác được sát khí của Vũ Qua. Mẹ nó, nữ tử Dạ Tình này nói chuyện cũng quá mơ hồ. Mơ hồ thì cũng thôi, tại sao trong lời nói hình như cũng không phủ định chuyện mình là vị hôn phu của nàng. Hiện tại đâu phải là thời gian để nói chuyện đùa chứ?

- Ha ha ha, Độc Cô Nhai, không nghĩ tới gặp lại ngươi lần nữa, ngươi lại có vị hôn thê dung mạo xinh đẹp như thế. Ngay cả ta cũng không nhịn được mà đố kỵ!

Vào thời khắc khẩn trương này, đột nhiên một giọng nói lại xuất hiện, hơn nữa còn thêm dầu thêm mỡ.

Đồng thời, lúc này Vu Nhai mới chú ý tới một người khác đang ngồi trên một con Lân Giác Mã, thản nhiên giẫm chận tại chỗ.

Khi hắn xuất hiện, dường như tiêu điểm của toàn thế giới đều tập trung ở trên người hắn. Chiến khôi màu trắng bạc, mái tóc dài màu đen, Lân Giác Mã màu trắng như tuyết. Mà ở trên chiến khôi màu trắng còn khoác một chiến bào cũng màu trắng bạc. Phía trên là một thanh kiếm. Khi mọi người nhìn thấy thanh kiếm này, thanh kiếm hình như lập tức phóng đại. Toàn thân hắn cũng như một thanh kiếm.

- Ta là Vu Nhai!

Vu Nhai trầm giọng nói.

- Thì đã sao! Ngươi không thể phủ nhận bên trong cơ thể ngươi chảy dòng máu của Độc Cô gia chúng ta!

Nam tử mặc ngân bào thản nhiên nói.

- A, cái gì? Vu Nhai thật sự người của Độc Cô gia sao?

- Không trách được hắn lợi hại như vậy. Hóa ra là người của Độc Cô gia!

- Nghe bọn họ nói như vậy, hắn hình như không phải là người của Độc Cô gia, nếu không hắn sẽ không nói hắn họ Vu. Hắn là người đã bị trục xuất khỏi gia môn.

Vô số người nghị luận sôi nổi. Bất kể là trên mặt hay ngầm, mọi người dường như đối với chuyện Vu Nhai cường thế quật khởi đã không còn cảm thấy bất ngờ nữa. Tâm tình đố kỵ cũng tiêu tán không ít. Hào quang của Độc Cô gia có thể bao phủ tất cả.

- Nhìn thấy không? Ta không cảm thấy bất ngờ khi thấy ngươi trong khoảng thời gian hơn một năm ngắn ngủi đã đạt được như thành tựu này. Nếu như người của Độc Cô gia chúng ta không có loại thành tựu như vậy, đó mới bất ngờ. Cũng chính vì vậy, ta mới có thể gọi ngươi là Độc Cô Nhai. Ngươi có tư cách này.

Sắc mặt nam tử mặc ngân bào vẫn lộ ra một nụ cười xấu xa. Nhưng hắn hoàn toàn không che giấu được cảm giác vinh quang vì gia tộc. Hắn lại nói:

- Đúng rồi, ta còn chưa tự giới thiệu, ta là Độc Cô Cửu Tà (tà trong nghiêng vẹo). Đương nhiên, ta càng thích người khác gọi ta là Độc Cô Cửu Tà (Tà trong chính tà) hơn!

Trong nháy mắt khi Vu Nhai nghe thấy Độc Cô Cửu Tà nói, hình như cũng có thể cảm ứng được sự kích động đến từ chính trong huyết mạch mình. Có lẽ còn có thứ gì đó trong trí nhớ của Đồ cặn bã Vu Nhai chưa tan hết, nhưng trong nháy mắt sự kích động này đã bị hắn ép lại.

Ta là linh hồn tới thế giới khác. Sự vinh quang của Độc Cô gia liên quan gì đến ta!

- Ta đã từng nói, cho dù ta một lần nữa bước vào Độc Cô gia, cũng sẽ không phải là họ Độc Cô. Ta chỉ có họ Vu!

- Cửu Huyền đang tranh thủ cho ngươi. Có lẽ không bao lâu nữa, ngươi có thể trở lại Độc Cô gia. Đáng tiếc Huyền Binh bản mạng của ngươi không phải là kiếm. Nếu không, lấy thực lực của ngươi bây giờ cũng có thể mặc ngân bào!

Độc Cô Cửu Tà căn bản không để ý đến lời Vu Nhai nói, tự nhiên nói.

- Đừng vội vàng phản bác như vậy. Khi ngươi có cơ hội tiến vào Độc Cô gia ở Kiếm lĩnh, ngươi sẽ thay đổi chủ ý.

- Độc Cô Cửu Tà, ngươi đừng ở chỗ này nói những lời vô nghĩa nữa. Độc Cô gia có gì đặc biệt hơn người chứ?

Lý Thân Phách không nhịn được quát.

- Quả thực không có gì không đặc biệt. Chỉ có điều, ta là đệ tử ngân bào Độc Cô, có thể đánh khiến ngươi người được gọi là truyền nhân Lý gia ở Chùy Lĩnh, con trai trưởng của Lý gia đánh răng rơi đầy đất mà thôi.

Độc Cô Cửu Tà lạnh lùng nói.

- Ngươi nói cái gì, bây giờ chúng ta đánh một trận!

- Được rồi được rồi, hai vị. Bây giờ không phải là thời điểm chúng ta nội đấu. Nếu muốn đấu, chờ sau khi nhiệm vụ lần này hoàn thành thì nói sau.

Đúng lúc này, lại có kỵ sĩ dự bị nói. Bây giờ mọi người mới ý thức được, hiện tại hai bên còn đang trong tình trạng giằng co.

- Hừ!

Lý Thân Phách hừ lạnh một tiếng. Vừa rồi hắn nhìn về phía Vu Nhai, chuẩn bị tìm cách đánh cho người của Độc Cô gia này một trận.

- Thật đáng tiếc, Độc Cô Nhai, bây giờ quan hệ giữa chúng ta là đối địch. A, ngươi không hổ danh là người của Độc Cô gia, không ngờ có thể bắt được mười ba kỵ sĩ. Không tồi không tồi. Chỉ có điều bây giờ, ngươi ở trước mặt hai mươi bảy kỵ sĩ Huyền Điện chúng ta, nếu thả bọn họ ra, ta có thể hứa cho ngươi và vị hôn thê của ngươi mỗi người một cái huy hiệu!

Độc Cô Cửu Tà thản nhiên nói.

- Độc Cô Cửu Tà, mọi chuyện do ngươi làm chủ từ lúc nào vậy?

Lý Thân Phách lại nói.

- Làm sao?

Độc Cô Cửu Tà lười để ý tới tên ngu xuẩn này, trực tiếp nói:

- Đừng tưởng rằng ngươi nhiều người như vậy là có thể đối đầu cùng chúng ta. Mười ba người này chẳng qua là những kẻ yếu nhất trong các kỵ sĩ dự bị. Không có mấy người đạt được Hoàng Binh Sư. Chúng ta ở đây, không cần hai mươi bảy người, chỉ cần hai mươi người đã có thể hủy diệt toàn bộ đội ngũ các ngươi. Đưa ra quyết định đi!

Tất cả mọi người khẩn trương nhìn Vu Nhai. Nếu như Vu Nhai thật sự đáp ứng, vậy tất cả đều phó mặc cho hắn. Thật ra có khả năng đáp ứng rất cao. Dù sao nói trắng ra, Thánh Hội từ trước tới nay đều mang chủ nghĩa cá nhân.

Độc Cô Cửu Tà đã đáp ứng cho hắn và vị hôn thê của hắn mỗi người một cái huy chương, hình như không nhất thiết phải liều mạng. Làm tới cùng, đến lúc đó sẽ không có gì cả.

Vũ Qua nổi gân xanh. Hắn rất muốn khiêu chiến Vu Nhai, nhưng đám người Nghiêm Sương đã ngăn cản hắn. Lúc này, tuyệt đối không phải là lúc nội chiến. Tất cả đều khẩn trương nhìn chằm chằm vào Vu Nhai.

Vu Nhai nhíu chặt chân mày, đột nhiên cười, nói:

- Độc Cô Cửu Tà, ngươi thật sự nghĩ các ngươi sẽ thắng dễ dàng như vậy sao?

- Ngươi còn có chiêu gì nữa. Hai mươi con Địa Yểm Thú này sao?

Độc Cô Cửu Tà liếc mắt liền phát hiện ra sự tồn tại của Địa Yểm Thú.

- Không. Nếu như ta tập hợp tất cả mọi người trong toàn thành thì sao?

- Ha ha, ngươi có khả năng đó sao? Ngươi có thể cấp cho mọi người trong toàn thành lợi ích gì chứ?

Độc Cô Cửu Tà ung dung cười nói.

- Được rồi, ta thừa nhận, ta không thẻ tập trung được người của toàn thành, nhưng có thể sẽ tìm mấy cao thủ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK