Mắt Thủy Tinh sáng rực, thở phào nhẹ nhõm:
- Tốt, ta sẽ kêu Độc Cô gia tuyên truyền cách đối phó cự long ngươi viết ra ngoài.
Giải quyết tai họa ngầm này là nhẹ lòng.
- Thuận tiện có thể kiếm tiền, bán rẻ là được.
Mắt Vu Nhai sáng rỡ, gần đây có nói tài chính eo hẹp, giờ đã có cách kiếm tiền.
Bất giác trôi qua sáu ngày.
Bắc Đẩu hành tỉnh vẫn bình yên, trừ Ngọc Vấn Hiền điều binh này nọ ra không có chuyện gì xảy ra, không có Cổ Duệ chi dân đi vào. Chiến tranh ở Côn Vực hành tỉnh đã rất gay cấn, Cổ Duệ chi dân không rảnh rang. Dù Lam Thương Tử rất muốn giết Vu Nhai nhưng tạm thời Cổ Duệ chi dân không chia binh lực cho gã được, vì vậy Bắc Đẩu hành tỉnh phát triển phồn hoa.
Sáu ngày đủ để truyền thuyết Vu Nhai mới truyền khắp Bắc Đẩu hành tỉnh, thậm chí là biên giới. Vu Nhai chiến thắng Lam Thương Tử là trận thắng mạnh mẽ nhất của chiến tranh Huyền Binh đế quốc, tuy đối thủ của Vu Nhai chỉ là người trẻ tuổi.
Trừ vinh diệu Vu Nhai mang đến ra sáu ngày qua xảy ra nhiều chuyện với hắn.
Sau khi Hoàng Phủ Dụ thắng bên Á Xuyên yếu tắc liền vội vàng chạy về, gã chưa tới nơi đã nghe tin Vu Nhai chết. Khi gặp lại Vu Nhai, Hoàng Phủ đại tướng quân khoa trương nói chuyện, bộ dạng thùng cơm. Nhưng bây giờ Vu Nhai không cho rằng Hoàng Phủ đại tướng quân là giá áo túi cơm, người nghĩ gã như thế mới là thùng cơm.
Bộ dạng lỗ mãng thường ngày của Hoàng Phủ đại tướng quân không phải làm bộ.
Hoàng Phủ Dụ là một người . . . Nên nói sao đây? Có chút đại trí giả ngu, Vu Nhai chỉ có thể dùng từ này để hình dung Hoàng Phủ đại tướng quân. Vu Nhai chú ý thấy thực lực của Hoàng Phủ Dụ từ bao giờ đã đến thánh binh sư.
Hoàng Phủ Dụ rất là có mặt mũi, đêm hôm đó Vu Nhai mở yến hội giới thiệu gã cho toàn Dao Quang thành. Hoàng Phủ đại tướng quân hưởng thụ vô cùng, gã rất sĩ diện. Vu Nhai có suy nghĩ của mình, có Phú thân vương Hoàng Phủ Dụ ở Bắc Đẩu hành tỉnh yếu mấy cũng có hoàng tộc chống lưng. Vu Nhai chỉ ngẫu nhiên toan tính như vậy, hắn thật lòng cảm ơn, muốn kết bạn với Hoàng Phủ Dụ.
Hoàng Phủ Dụ khác với Thất hoàng tử, Vu Nhai và Thất hoàng tử có chút lợi dụng nhau.
Khi Hoàng Phủ Dụ nghe Vu Nhai kể chuyện người Tiên Vực hành tỉnh thì rất tức giận, đã lúc nào rồi còn mâu thuẫn nội bộ?
- Cái gì? Ngươi nói Hô Diên gia Tiên Vực dám ngáng chân sau lưng? Giết hay, giết rất giỏi. Chuyện này không cần lo lắng, cứgiao mấy tên khốn Tiên Vực đó cho ta xử!
Hoàng Phủ đại tướng quân rất thích phong cách hành động của Vu Nhai, còn định chùi đít cho hắn. Hoàng Phủ Dụ nhận quản lý mấy thánh binh sư Tiên Vực hành tỉnh bị nhốt, gã định làm gì bọn họ thì không biết.
Hoàng Phủ Dụ ở trong Dao Quang thành một ngày sau đó đến Bắc Đẩu thành, cùng Ngọc Vấn Hiền và Lãnh Thu Dương bàn bạc bố cục toàn Bắc Đẩu hành tỉnh. Hoàng Phủ đại tướng quân dù gì là phiên vương của Bắc Đẩu hành tỉnh, có lãnh địa riêng nên cần bàn bạc về Bắc Đẩu.
Trừ Hoàng Phủ Dụ ra, sáu ngày nay Vu Nhai vừa viết sách vừa huấn luyện Xích Sắc quân đoàn.
Viết sách là về quyển thiên địch của cự long, hắn cần ghi rõ đặc điểm mỗi một loài cự long, làm sao chiến đấu, ứng đối, đây đúng là chuyện khó khăn. Khúc dạo đầu Vu Nhai ghi câu quảng cáo rất bá đạo: Muốn trở thành dũng sĩ đồ long không? Xin hãy xem quyển thiên địch của cự long do công hội võ học xuất bản. Mẫu thân sẽ không còn lo chúng ta gặp cự long.
Câu cuối bị Thủy Tinh xóa, nàng không muốn công hội võ học mất mặt.
Về huấn luyện Xích Sắc quân đoàn, Vu Nhai chỉ dẫn đường vào Mê Vụ sơn mạch lần đầu tiên.
Dù vậy cũng làm Vu Nhai tốn hai ngày trời.
Đi đường nào, làm sao rèn luyện tốt hơn trong Mê Vụ sơn mạch đều cần Vu Nhai điều tra đắn đo. Hắc Ma Cự Thiên Hống phải núp một chỗ, vì có nó là an toàn, không rèn luyện mạo hiểm được. Ma thú thấy Hắc Ma Cự Thiên Hống không chạy ngay mới lạ, còn rèn luyện gì nữa?
Ngày thứ tư công hội võ học đưa công pháp tốt đến, còn là thứ mới nghiên cứu. Xích Sắc quân đoàn không cần lo công pháp không theo kịp, không thể phát huy thiên phú của bọn họ nữa.
Sau đó mấy cao thủ công hội võ học ở lại Bắc Đẩu hành tỉnh, bọn họ muốn xem tình huống của Xích Sắc quân đoàn thế nào. Vì tham gia Xích Sắc quân đoàn sẽ là thành viên của công hội võ học, lúc trước Hồng Đại Bảo mừng suýt nhảy cẫng lên. Nếu là thành viên của công hội võ học đương nhiên bọn họ sẽ chỉ điểm một chút, quan trọng nhát là ở lại bảo vệ Thủy Tinh.
Có công pháp, kế hoạch Thí Thần quân chỉ còn bước cuối cùng, đó là đan dược của Tư Mã Tường. Lúc trước Vu Nhai nhờ Tiểu Thúy đưa tin đi, tin tưởng hai ngày nữa nó sẽ trở về.
Vu Nhai còn đang viết sách, hắn chợt nhớ ra hình như đã quên việc gì.
- Dường như ta quên một chuyện rất quan trọng . . .
Vu Nhai vắt óc suy nghĩ sau đó cốc đầu:
- Nguy rồi, nhóm Liễu Mị Nhi còn bị nhốt trong phù văn trận!
Sáu ngày qua đi, không có có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?
Vu Nhai vội vàng chạy qua, khi hắn mở phù văn trận thì thấy mấy người mắt gấu mèo gục ngã. Liễu Mị Nhi không còn xinh đẹp nữa, phải nói là không thanh xuân hoạt bát, biểu tình mệt mỏi.
- Xin lỗi xin lỗi, bởi vì bận quá nên quên mất thời gian, khi ta nhớ tới đã qua sáu ngày.
Vu Nhai nhìn đôi mắt mọi người trống rỗng, cười làm lành:
- Không ngờ qua sáu ngày mà các ngươi chưa giải được.
Chớp mắt ánh mắt trống rỗng biến sắc bén sau đó tối sầm. Sáu ngày, mấy người hợp tác nhưng không giải ra phù văn trận. Cho dù chúng ta không giải được nhưng ngươi có cần nói thẳng ra vậy không? Rất đả kích người.
Bọn họ rất muốn hận Vu Nhai nhưng không thù được, ai kêu người ta thật sự lợi hại?
Vu Nhai bực tức thầm rít gào:
- Chắc chắn tên này cố ý, hắn cố ý!
Nếu Vu Nhai nghe lời trong lòng Liễu Mị Nhi thì hắn sẽ nói: Đúng là ta cố ý. Phù văn sư rất kiêu ngạo, phải chèn ép một chút.
Mấy người hoặc tình nguyện hoặc không bái sư phụ, dám chơi thì dám chịu, đại vị không cho phép bọn họ quỵt nợ, cũng không muốn làm. Hơn nữa thực lực phù văn của người ta bày ra đó.
Vu Nhai đắc ý vong hình nói:
- Nào nào, Liễu Mị Nhi đồ nhi, kêu lão sư một tiếng nghe chơi. Nhớ lúc trước nàng gọi ta là sư huynh rất nồng nàn, không ngờ chớp mắt ta từ sư huynh thăng cấp thành lão sư.
Liễu Mị Nhi hận ngứa răng chỉ đành trừng mắt, kiên quyết không kêu.
Mọi người nhìn lão sư trẻ tuổi biểu hiện mất phong độ trước mặt Liễu Mị Nhi thì rất bực mình. Tiểu tử này thật sự sẽ dạy mình sao? Sau đó nhớ đến phù văn trận phá mãi không ra, cả đám đành nghĩ: Có lẽ quái nhân luôn có chỗ kỳ lạ.
Thời gian còn lại ngày thứ sáu Vu Nhai chỉ dạy đám người Liễu Mị Nhi.