Mục lục
[Dịch]Triệu Hoán Thần Binh- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Càng khiến cho bọn họ vui mừng chính là, tuy rằng đã trải qua gần hai mươi năm, nhưng tuổi tác bọn họ lại không có tăng lên. Bởi vì bọn họ cũng giống như Vu Nhai, từ quy tắc thời gian đi ra, khiến bọn họ vẫn phải tuân theo quy tắc của đại lục Thần Huyền.

Nói đúng hơn là, quy tắc thời gian chỉ khiến cho bọn họ biến thành cường đại hơn mà thôi.

Bất kể thế nào, hành động cứu người của Vu Nhai trước đây lại kiến cho phía sau hắn có thêm một đám người ủng hộ cường đại...

- Gia chủ...

- Trưởng lão Lữ An...

Khi đám người Lữ Nham và Lý Thân Phách đi ra, nhìn thấy tình hình của gia chủ Lữ gia và vị trưởng lão Thần Vương kia, mắt mỗi người đều hồng lên. Rất nhanh, bọn họ đã cứu được người. Sau đó tất nhiên là các loại thuốc trị liệu...

Bọn họ cũng không có thời gian để phẫn nộ, càng không có thời gian đi quan tâm tới cuộc chiến đấu của Vu Nhai...

Mà lúc này, Vu Nhai cùng Tô Thần Hoàng đã sớm biến mất ở trước mặt bọn họ. Nhưng dư âm khủng khiếp lại lan tràn ở trong rừng trúc, luôn nhắc nhở bọn họ, hiện tại Vu Nhai đang liều mình cùng một nửa Thần Hoàng...

- Tạm thời đừng để ý tới chúng ta. Vu Nhai đại đế có thể đánh thắng được Tô Thần Hoàng sao? Nếu không, các ngươi hãy đi giúp đại đế một tay đã?

Khi gia chủ Lữ gia lấy lại một chút khí lực, hắn không nhịn được hỏi. Trong miệng hắn, Vu Nhai đã biến thành Vu Nhai đại đế. Đúng vậy, thời điểm Vu Nhai xuất hiện, cứu hắn, Lữ gia hắn đã không còn là người của đế quốc Huyền Binh, mà là người của Vu Nhai đại đế.

- Yên tâm đi. Nếu Vu Nhai dám chiến đấu, vậy hắn nhất định có thể chiến thắng. Cho dù là nửa Thần Hoàng cũng không làm gì được hắn đâu.

Trưởng lão Lý Thế Đạc mỉm cười.

Gần hai mươi năm. Vu Nhai đã tiến bộ tới mức nào?

Lý Thế Đạc thật sự không biết. Hắn càng không biết Vu Nhai trong tình huống cảm ngộ các loại còn có thế giới không chịu sự ảnh hưởng của quy tắc thời gian kia, đã nhận được cái gì. Nhưng hắn tin tưởng lấy thiên phú của Vu Nhai, qua hai mươi năm này, VuNhai tuyệt đối không còn là Vu Nhai của hơn năm tháng hiện thực trước đó nữa...

Thật ra, trên đại lục rất nhiều người đều cảm thấy, nếu như Vu Nhai có thể ra đời sớm hai mươi năm thì tốt rồi. Lý Thế Đạc hắn cũng cảm thấy Vu Nhai có quá ít thời gian. Cái Vu Nhai thiếu chính là thời gian. Nhưng bây giờ đã có hai mươi năm này bù đắp. Tất cả đều sẽ có thiên hướng để tiểu tử nghịch thiên này phát triển.

Nói chung, Lý Thế Đạc hiện tại rất có lòng tin, tương lai của đại lục Thần Huyền sẽ thuộc về Vu Nhai...

Hai người Lữ gia có phần sững sờ. Bọn họ vẫn lộ ra thần sắc không quá tin tưởng. Chính bởi vì Vu Nhai quá trẻ tuổi. Nhưng từng chấn động này lại đang nhắc nhở bọn họ, Vu Nhai đánh lâu như thế còn chưa bại. Hắn sẽ không bị giết chết trong nháy mắt.

- Gia chủ, hai người kia...

Lữ Nham đột nhiên nhìn về phía hai Thần Tướng vẫn đang bị lá cây cắt qua. Khí tức của bọn họ đã trở nên yếu ớt, nhưng vẫn không chết. Lá cây vẫn đang xoay chuyển vòng quanh bọn họ. Từng miếng thịt nhỏ theo lá cây nhẹ nhàng rơi xuống, không biết còn duy trì liên tục trong bao lâu nữa.

- Không cần để ý đến bọn họ. Sợ là dù chúng ta có giở thủ đoạn thế nào đi nữa cũng không làm được như những chiếc lá cây này?

Gia chủ Lữ gia nhìn hai người kia cười lạnh nói, vừa, hai người kia chính là nhìn hắn nhận ngược cũng cười nhạt và các loại giễu cợt, hiện tại hắn vừa lúc có thể trái lại, lấy lòng của bọn họ thái và xung quanh người Lữ gia thi thể, đâu còn sẽ nói với bọn họ cái gì đồng tình?

Đúng vào lúc này, gia chủ Lữ gia đột nhiên lại nghĩ tới điều gì. Trên gương mặt loang lổ đầy vết máu lộ vẻ cổ quái, nghi hoặc nói:

- Kỳ quái, đây rõ ràng là binh trận của Huyền Thiên Chân Thần. Tại sao những lá cây này lại chịu sự khống chế của Vu Nhai đại đế vậy?

Tất cả mọi người có phần sững sờ, chợt lại liếc mắt nhìn nhau. Tất cả đều cảm thấy rất nghi ngờ. Nhưng Lý Thân Phách rất thản nhiên cười nói:

- Có cái gì mà kỳ quái chứ? Không chừng Vu huynh cũng nắm giữ Huyền Thiên Binh Trận.

- Không sai...

Lữ Nham cũng gật đầu.

Gia chủ Lữ gia lại có lắc đầu. Hắn vẫn chưa tin. Nửa năm qua chuyện Huyền Thiên Chân Thần đã không phải là bí mật gì nữa. Chuyện Thần Chi Nguyên Giới cũng không phải là bí mật. Hắn đã từng nhìn thấy Huyền Thiên Chân Thần thể hiện đủ loại cường đại, cũng đã nghe qua Huyền Thiên Chân Thần diễn thuyết thậm chí truyền thụ các loại binh trận. Loại Huyền Thiên Binh Trận này, không phải nửa năm là có thể học được. Có lẽ Vu Nhai sử dụng phương pháp đặc biệt nào đó.

- Đúng rồi. Chúng ta ở trong Huyền Thiên Binh Trận, nói không chừng sẽ bị Huyền Thiên Chân Thần phát hiện!

Đúng vào lúc này, gia chủ Lữ gia lại nghĩ tới điều gì, không nhịn được kinh ngạc kêu lên. Thậm chí hắn muốn đứng lên, sử dụng huyền khí sau khi bị trọng thương của hắn.

- Lữ gia chủ, ngài vẫn tỉnh táo lại đi. Nếu Vu Nhai không nói gì tới chuyện muốn chúng ta rời khỏi đây, vậy chúng ta không cần rời khỏi đây làm gì.

Lý Thế Đạc lại cười nói. Nửa năm trước, cho dù tình thế như vậy cũng có thể bị Vu Nhai phá hỏng. Vu Nhai còn có cái gì không thể làm được chứ? Hắn cũng tin tưởng Vu Nhai rất có khả năng nắm giữ Huyền Thiên Binh Trận. Nhìn bộ dạng Lữ gia chủ vẫn sợ sệt, hắn lại nói:

- Nếu như chúng ta thật sự bị Huyền Thiên Chân Thần phát hiện, tại sao đến bây giờ còn chưa có Thần Hoàng tới? Ngài có thể sẽ nói Thần Hoàng còn đang chạy tới...

Dừng lại, không đợi Lữ gia chủ đáp lời, Lý Thế Đạc lại nói:

- Có lẽ thật sự đang chạy tới, nhưng như vậy thì đã sao? Mặc dù không có Huyền Thiên Binh Trận, như vậy dư âm của trận chiến đâu với nửa Thần Hoàng sợ rằng không bao lâu cũng sẽ bị phát hiện. Có thể, hiện tại đã có Thần Hoàng đang chạy tới. Chúng ta căn bản không có chỗ nào có thể trốn được. Vậy còn không bằng tin tưởng Vu Nhai đại đế...

- Nhưng thật ra ta cảm giác được Vu Nhai đại đế quả thực nắm giữ Huyền Thiên Binh Trận. Hơn nữa, dường như còn đào một cái hố chờ Tô Thần Hoàng nhảy vào. Chiến đấu ở trong rừng trúc này, có thể Huyền Thiên Chân Thần còn cả Thần Hoàng khắp nơi căn bản không phát hiện được. Dư âm cuộc chiến đấu căn bản không truyền ra ngoài.

Đúng vào lúc này, có vị trưởng lão Lý gia đột nhiên suy đoán.

Lữ gia chủ và trưởng lão Lữ gia lập tức coi suy nghĩ của hắn không thể xảy ra. Nhưng ánh mắt đám người Lữ Nham lại lập tức sáng lên.

Rất có thể, rất có thể như vậy. Vu Nhai rất có thể thật sự đúng như lời vị trưởng lão Lý gia này nói. Nếu như Vu Nhai thật sự nắm giữ toàn bộ rừng trúc, như vậy tính mạng của Tô Thần Hoàng rất có thể bị hắn bắt được...

Trước đó, tuy rằng bọn họ cảm thấy Vu Nhai có thể có thế lực ngang nhau với Tô Thần Hoàng, nhưng lại không nghĩ Vu Nhai có thể giết chết Tô Thần Hoàng. Chỉ có điều bây giờ bọn họ lại có chút tin tưởng. Trong lòng bọn họ còn đặc biệt chờ mong.

Lữ gia chủ nhìn vẻ mặt của bọn họ, thực sự không nói được gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK