Mục lục
[Dịch]Triệu Hoán Thần Binh- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Trái cây ở trong chiếc nhẫn không gian này. Thả bọn họ ra.

Vu Nhai chậm rãi đi ra nói.

- Ha ha ha...

Cũng không theo lời đàm phán trước đó, bốn gã quái nhân liêm đao đột nhiên điên cuồng cười. Chỉ nghe tên đầu lĩnh kia nói:

- Thả sao? Đùa gì thế? Nhân loại trước sau đều là một đám ngu xuẩn. Ở chỗ này, nếu ngươi xuất hiện chẳng khác nào đã chết. Giết hắn!

Vu Nhai có phần sững sờ. Hắn chợt cảm giác khí tức của hai quái nhân liêm đao ở phía sau tên thủ lĩnh đột nhiên nhạt đi...

- Đáng chết!

Vu Nhai thầm mắng một tiếng, dưới chân quỷ dị trượt đi. Trong nháy mắt hắn lập tức biến mất. Cũng trong lúc đó, ngay chỗ hắn vừa biến mất đột nhiên có vài tia sáng phát nổ. Nếu như Vu Nhai chậm một bước, vậy sợ rằng hắn đã bị cắt thành mấy khối.

Quái nhân liêm đao giống như bọ ngựa đi săn, nhanh một cách đáng sợ.

- Nhân loại, nói thật cho ngươi biết, chúng ta tạm thời còn chưa giết chết hai tiểu quỷ này. Bọn chúng còn có tác dụng lớn hơn nhiều. Ha ha, không phải chỉ có nhân loại các ngươi giảo hoạt. Tướng quân Tạp Lạc Đặc cũng giảo hoạt!

Tên thủ lĩnh kia cười ha ha một tiếng.

Đối với hành động Vu Nhai tránh được hai thủ hạ của hắn, hắn cũng không kinh ngạc, lại giống như đang xem kịch vui.

Hai đứa bé kia, nam hài tử khe khẽ thở dài. Nhìn bộ dạng của nó thật muốn tát cho nó một cái. Mới bao nhiêu tuổi, giả vờ người lớn cái gì?

Còn nữ hài tử kia, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào trận chiến đấu. Trên gương mặt mũm mĩm đỏ bừng vì khóc. Trên mặt vẫn còn thấy từng giọt nước mắt.

Trong mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang. Hai hài tử này thật sự có chỗ dùng khác. Đáng tiếc, vừa rồi hắn không dám đánh cược. Nhưng bây giờ đã không quan trọng nữa. Khóe miệng hắn nhẹ nhàng cong lên. Nếu hai hài tử tạm thời không có việc gì, vậy hắn cũng không co chân rụt tay nữa.

Gia hỏa này thực sự ngu ngốc. Còn chưa bắt mình đã bắt đầu ảo tưởng. Đúng vậy, chắc hẳn chỉ số thông minh của những quái nhân liêm đao không cao.

Đương nhiên, cũng không loại bỏ khả năg gia hỏa này đặc biệt có lòng tin đối với hai thủ hạ của hắn. Vu Nhai cũng cảm giác được, hai người này quả thực đáng sợ. Người ngu ngốc tên là Tạp Lạc Đặc kia, thực lực mạnh hơn bọn họ rất nhiều.

Điều khiến Vu Nhai sợ hãi chính là, những quái nhân liêm đao này đều là cao thủ ám sát. Tốc độ của bọn họ, khả năng nắm chắc đối với khí tức của bọn họ đều đặc biệt đáng sợ.

Nếu như muốn cứu hai tiểu hài tử ra, Vu Nhai không nắm chắc một phần trăm. Nhưng nếu như muốn chạy trốn, Vu Nhai vẫn có nắm chắc. Đặc biệt là trước khi Tạp Lạc Đặc kia chưa ra tay.

Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh của Vu Nhai tuôn ra không ngừng. Ban đầu, hắn có ý định, sau khi ra ngoài, lúc đang trao đổi trái cây thấy có thời cơ khác sẽ ám sát Tạp Lạc Đặc, sau đó ba gã còn lại sẽ dễ hơn nhiều. Hắn cũng không cần liều mạng, mang theo hai hài tử chạy trốn. Nhưng hiện tại xem ra suy nghĩ vừa rồi quá ngây thơ. Trời ạ, có quỷ mới biết những gia hỏa này đều đồng hành, tất cả đều là sát thủ ám dạ.

Vu Nhai lại liếc mắt nhìn hai hài tử, sau đó nhảy thật nhanh lên thạch bích, vừa chiến đấu vừa lui.

Trong khi chiến đấu, Vu Nhai cố gắng tìm kiếm một nơi bí ẩn, hoàn toàn che giấu khí tức trên người. Nhưng nếu khí tức đã bị lộ, cũng không che giấu được nữa. Hai quái nhân liêm đao gần như đã khóa chặt lấy hắn.

Vu Nhai chỉ có thể lại thầm mắng một tiếng, tiếp tục lui...

- Ngươi cũng qua hỗ trợ đi. Ta dẫn hai tiểu quỷ này trở lại. Hiến tế sắp bắt đầu. Đừng quá lãng phí thời gian. Nhớ nếu như có thể, trước khi giết chết hắn, hỏi hắn xem hắn làm sao tới được nơi này là tốt nhất.

Tạp Lạc Đặc nói với quái nhân liêm đao bên cạnh đang mang theo hai hài tử:

- Sauk hi lấy lại được Thần Minh Quả sau cũng không cần trồng xuống nữa. Trực tiếp lấy về giao cho ta là được. Ở đây đã bị loài người phát hiện, phải dời đi.

- Vâng!

Quái nhân liêm đao còn lại trả lời.

Tạp Lạc Đặc nhận lấy hài tử sau có chợt rời đi. Hắn đặc biệt có lòng tin đối với ba gã thủ hạ của hắn. Ở trong thế giới Thiên Tội Uyên, mạnh nhất chỉ là Hoàng Binh Sư đỉnh phong mà thôi. Ba gã thủ hạ hắn có lẽ không giết chết được Hoàng Binh Sư đỉnh phong, nhưng giết chết Hoàng Binh Sư tam đoạn lại quá đơn giản.

Hơn nữa, ở đây hay là sân nhà của bọn họ.

Vu Nhai cũng cảm giác được nguy cơ cực lớn, thân thể không ngừng tiến về phía trước, trong vô số tình trạng nguy hiểm đều thoát ra. Ban đầu vốn chỉ có hai người, hắn đã đặc biệt quá sức. Ba gã quái nhân liêm đao cộng lại, Vu Nhai cảm giác hắn giống như đang làm xiếc đi dây.

- Đáng tiếc, Tiểu Thúy không thể xuống tới đây!

Trong lòng Vu Nhai thầm than, nhớ tới Tiểu Thúy.

Thân thể hắn không ngừng đi lên. May là tốc độ của hắn cũng đủ nhanh. Cứ như vậy, trong lúc không ngừng bị ám sát, Vu Nhai đã trở lại Thiên Tội Uyên nhất cấp.

Chỉ cần ra khỏi cốc này còn không phải là trời cao mặc cho chim bay sao? Vu Nhai cười hắc hắc nghĩ.

Nhưng rất nhanh hắn đã biết hắn sai, sai rất nghiêm trọng.

Không trách được phía dưới là nơi quan trọng như vậy lại không có người nào canh gác. Mẹ nó, căn bản không phải không người canh gác, mà các quái nhân liêm đao bảo vệ đều ở phía trên. Trước đó Vu Nhai được Thôn Thiên Kiếm mang vào. Tốc độ của Thôn Thiên Kiếm biến thái như vậy, ai có thể cảm ứng được? Hắn trực tiếp từ đường nhỏ chuồn vào. Mà bây giờ không có Thôn Thiên Kiếm, Vu Nhai cảm giác như tiến vào trong thiên la địa võng.

Bất kể là phía trên hay phía dưới, tất cả đều thuộc về địa bàn của các quái nhân liêm đao.

Không trách được Tạp Lạc Đặc không nhúng tay vào. Nếu như cho Vu Nhai thời gian, hắn khẳng định có thể tìm được lối ra. Nhưng bây giờ hắn đang bị đuổi giết, rất sợ sẽ có càng nhiều quái nhân liêm đao chạy tới. Trong lúc bất đắc dĩ, Vu Nhai chỉ có thể lại nhảy xuống vách núi, cũng chính là trong Thiên Tội Uyên nhị cấp...

- A a, ngươi... bắt lấy. Có chạy đằng trời!

Gia hỏa này cũng học nói tiếng người, chỉ có điều âm thanh càng khó nghe hơn tên Tạp Lạc Đặc đáng chết kia.

Vu Nhai không để ý tới bọn họ, trong đầu điên cuồng suy nghĩ, động tác trên tay lại không đổi. Thân thể vẫn chạy trong bóng tối. Đúng lúc này, trên tay hắn đột nhiên xuất hiện một cái nhẫn, nói:

- Chờ một chút, nếu như các ngươi lại bước lên trước, lão tử cho dù chết, cũng phải bóp nát nhẫn không gian. Hừ hừ, đến lúc đó tất cả Thần Minh Quả bên trong, tất cả sẽ bị lực lượng không gian biến thành mảnh nhỏ!

- Sao?

Tên quái nhân liêm đao nói tiếng người kia có phần sững sờ, hình như chỉnh sửa lại xem Vu Nhai nói. Đột nhiên thần sắc hắn đại biến, vội vàng kêu hai quái nhân liêm đao kia ngừng lại. Hắn lại nói một hồi, xem ra đang phiên dịch cho hai quái nhân liêm đao kia.

Trong nháy mắt, sắc mặt hai quái nhân liêm đao cũng điên cuồng biến đổi, nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, đồng thời nhìn chằm chằm vào nhẫn không gian Vu Nhai đang cầm ở trong tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK