Tư Mã Tường chảy nước miếng, rất kích động nói:
- Hì hì hì, Ám Hắc Ma Vân căn, thật nhiều Ám Hắc Ma Vân căn. Không đúng, chắc không chỉ có Ám Hắc Ma Vân căn, nên có thứ khác tốt hơn mới đúng. Có khi nào là dược vật viễn cổ? Sẽ là loại gì?
Chỗ này là hoàng cung, trừ Ám Hắc Ma Vân căn ra có lẽ còn thứ khác. Cung điện bị phủ bụi nhiều năm, không chừng sinh ra dược vật tuyệt phẩm mới. Bây giờ Tư Mã Tường nhìn di tích Cổ Ma tộc như ngắm mỹ nữ lõa thân.
Không ai quan tâm Tư Mã Tường trong trạng thái điên cuồng, mọi người tiếp tục tiến lên. Cung điện im lặng, không có bất cứ sinh mệnh tồn tại.
- Chít chít!
Vu Nhai mới bước vào cung điện thì chợt nghe có tiếng chít chít phát ra từ đầu ngón tay. Tiểu Hắc ngửi mùi Ám Hắc Ma Vân căn nên tỉnh dậy, chui ra khỏi không gian giới chỉ. Mắt Tiểu Hắc sáng rực lao nhanh ra khỏi chiếc nhẫn, kêu chít chít không dứt. Di tích Cổ Ma tộc như thiên đường của Tiểu Hắc, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Sau Tư Mã Tường lại thêm một kẻ 'điên'.
Tiểu Hắc hấp thu lực lượng căn nguyên của thế giới lữ giả, không biết nó đã biến mạnh đến mức nào nhưng bề ngoài vẫn như cũ, nhỏ xíu dễ bị người bỏ qua. Mới rồi khi Tiểu Hắc chui ra khỏi không gian giới chỉ, Vu Nhai cảm nhận hơi thở của nó siêu đáng sợ, làm hắn kiêng dè, đó là bản năng.
Vu Thuấn kinh ngạc hỏi:
- Ủa? Đây là Liệt Không Thử viễn cổ. Vu Nhai, ngươi ấp trứng thú trong Thí Thần ma điện sao?
Trong thanh âm chất chứa giật mình, khó tin.
Vu Nhai chưa kịp trả lời thì Vu Thuấn nói tiếp:
- Lạ thật, sao trên người Liệt Không Thử viễn cổ có thuộc tính quang minh mãnh liệt như vậy? Chẳng lẽ là . . .
Vu Thuấn nói đến đây thì ngừng.
Vu Nhai ngây ra, lộ biểu tình mừng như điên nói:
- Thì ra Tiểu Hắc là Liệt Không Thử viễn cổ? Lúc trước Thủy Tinh dò tìm nhiều điển tịch nhưng không ra xuất xứ của Tiểu Hắc. Vu Thuấn tiền bối có thể nói cho ta biết tình huống Liệt Không Thử viễn cổ được không? Liệt Không Thử viễn cổ cường đại đến đâu? Ta không ấp trứng nó, từ khi ta đến Thí Thần ma điện thì Tiểu Hắc đã . . .
Vu Nhai kể lại lúc gặp Tiểu Hắc, bị nó xem như tấm nệm cho Vu Thuấn nghe.
Vu Thuấn nghe Vu Nhai kể xong cảm thán rằng:
- Thì ra là vậy. Liệt Không Thử viễn cổ là cần lực lượng thuộc tính quang minh tinh thuần nhất mới nở được, cần qua mấy trăm năm, ngàn năm ấp trứng. Lúc trước ta thử đủ cách nhưng không ấp trứng Liệt Không Thử viễn cổ đợc, trời cũng giúp ngươi, cho ngươi có được sinh mệnh thần kỳ và nghịch thiên như thế.
Không ai biết Tiểu Hắc xuất hiện từ bao giờ. Lúc trước quang minh thánh nữ bị buộc vào Thí Thần ma điện vì phòng thủ, cũng có thể vì Tiểu Hắc mà buộc quang minh thánh nữ thành viên của Quang Minh thần điện mang đi. Rất khó tìm hiểu rõ ràng, nhưng Tiểu Hắc ít nhất tồn tại mấy trăm năm.
Vu Thuấn tiếp tục giải thích rằng:
- Liệt Không Thử viễn cổ vốn có tên là Liệt Không Thử, hai chữ viễn cổ là chúng ta tự thêm vào. Tức là ở thời đại chúng ta thì Liệt Không Thử đã được gọi là viễn cổ.
Vu Nhai ngơ ngác trợn to mắt:
- A!
Mãi đến lúc này Vu Nhai mới biết Vu Thuấn gọi Tiểu Hắc là viễn cổ, gã thì chưa thích ứng thời đại ày, khi gã nói viễn cổ tức là thời gian xa xôi hơn cả thời đại Cổ Ma. Vu Thuấn có được Tiểu Hắc lúc nó còn là quả trứng, trải qua nhiều năm nó còn nở được, rất nghịch thiên.
Khi Vu Nhai có được trứng rồng trong long quật thì hầu hết trứng rồng không thể ấp trứng, những trứng rồng này tính từ cuối thời địa Tinh Linh đến bây giờ. Tức là huyết mạch Tiểu Hắc còn kinh khủng hơn cả cự long.
Vu Thuấn kể sơ:
- Ở thời đại chúng ta thì Liệt Không Thử là truyền thuyết. Nghe nói Liệt Không Thử trưởng thành có thể tùy thời tùy chỗ xuyên toa trong không gian, là sinh mệnh phát huy lực lượng không gian mạnh nhất. Không có ghi chép cụ thể, chỉ biết năm xưa bên cạnh Thần Huyền Sáng Thế Thần có một con Liệt Không Thử.
Vu Nhai hỏi:
- Thần Huyền Sáng Thế Thần là gì?
Vu Thuấn hoài niệm kể:
- Mỗi thời đại đều có tín ngưỡng, thời đại Cổ Ma cũng vậy. Nhưng Thần Huyền Sáng Thế Thần không phải tín ngưỡng mà chỉ là truyền thuyết, là tồn tại sáng tạo ra Thần Huyền đại lục. Khi đó đa số chủng tộc không tin có vị thần này, vì mỗi chủng tộc có vị thần riêng nên không thích Thần Huyền Sáng Thế Thần.
- Tuy có lưu truyền về Thần Huyền Sáng Thế Thần trên đại lục nhưng không được chú trọng. Có một thời gian Thần Huyền Sáng Thế Thần rất được cuồng nhiệt sùng bái, tức là lúc Liệt Không Thử xuất hiện. Bởi vì Liệt Không Thử đáng sợ phụ trợ Thần Huyền Sáng Thế Thần trong truyền thuyết có được nó, còn có tin đồn ai được Liệt Không Thử là có cả thiên hạ.
Cuối cùng Vu Thuấn cười khổ nói:
- Cũng chỉ có đoạn thời gian kia. Liệt Không Thử dần biến mất khỏi mắt mọi người thì Thần Huyền Sáng Thế Thần lại biến thành truyền thuyết, khi ấy ta chỉ xem như chuyện thần thoại, mãi khi ta có được trứng Liệt Không Thử mới thay đổi suy nghĩ. Khi ấy là lúc ta vừa ngồi lên ngai Cổ Ma đại đế.
Vu Nhai gật gù. Vu Thuấn mới trở thành Cổ Ma đại đế lại có trứng Liệt Không Thử viễn cổ, thế cục lúc đó là Cổ Ma tộc thua chắc nên tất nhiên Vu Thuấn có nhiều suy nghĩ. Gã cảm thấy nếu ấp trứng Liệt Không Thử là sẽ được thiên hạ.
Vu Thuấn buồn bã nói:
- Đáng tiếc cuối cùng vẫn không ấp nở được, Cổ Ma tộc thất bại.
Vu Thuấn lớn tiếng nói:
- Nhưng ta không ngờ được là Liệt Không Thử vào tay ngươi. Con Liệt Không Thử đã vào thời kỳ trưởng thành nhanh, sẽ mau chóng giúp ích nhiều nhất cho ngươi.
Mắt Vu Nhai lóe tia sáng, hắn nghe hiểu ý của Vu Thuấn, gã đang nói hắn mới là chân mệnh thiên tử.
Vu Nhai không vì được khen mà vênh váo. Có Tiểu Hắc liền tự hào mình khống được thiên hạ? Vu Nhai không ảo như vậy. Chân mệnh thiên tử, người được chọn gì đó chưa từng nằm trong từ điển của Vu Nhai. Trước kia Vu Nhai là cô nhi, hắn biết làm tốt chuyện trước mắt mới là quan trọng nhất. Cô nhi ưu tiên hàng đầu là ăn no một bữa cơm, lý tưởng gì đó chờ no bụng rồi tính. Tức là mộng tưởng chiếm thiên hạ gác lại chờ sống sót qua đợi công kích của Cổ Duệ chi dân.
- Nói vậy là Liệt Không Thử cường đại hơn cự long?
Vu Thuấn rất vừa lòng phản ứng khiêm tốn của hắn, nghe Vu Nhai hỏi thì cười nói:
- À, truyền thuyết bên cạnh Thần Huyền Sáng Thế Thần có sáu thần thú, Liệt Không Thử nằm trong số đó, không có cự long.
Khóe môi Vu Nhai co giật, hắn nhìn quanh quất. Không biết Tiểu Hắc đã trốn đi đâu, có lẽ bản thân nó cũng không rõ mình chính là Liệt Không Thử viễn cổ, chờ thức tỉnh ký ức truyền thừa mới hay. Không biết thời đại này còn Liệt Không Thử khác tồn tại không? Nếu không có thì khổ thân Tiểu Hắc, kiếm bạn lữ cũng khó khăn.
Thôn Thiên kiếm linh nghe Vu Nhai lẩm bẩm, mắt trợn trắng nói:
- Tiểu tử này gặp chuyện gì cũng nói sang chuyện đó.