Mục lục
[Dịch]Triệu Hoán Thần Binh- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như mới rồi đã nói, cảm xúc mặt trái trong Vu Nhai ngày càng mãnh liệt, như thể mọi người trên đời nên đi chết hết. Giống như lúc Vu Nhai vào sâu trong ma pháp trận3, khi thấy Vu Nhai đã nổi sát ý. Khi đó Vu Nhai đối kháng với Thôn Thiên kiếm linh kịch liệt cũng vì vậy.

- Độc Cô Chiến Phong, ngươi dám nhục nhã mẫu tử ta, đáng chết!

- Độc Cô Thanh Hải, lão già Mê Thành, nếu các ngươi không đi thì sao ta rơi vào hoàn cảnh này? Các ngươi đáng chết.

- Vu Thiên Tuyết, nếu không phải tại ngươi thì sao ta tách khỏi Độc Cô gia? Đáng chết.

Ký ức 'Vu Nhai cặn bã' hiện lên. Vu Nhai không chỉ hận Hắc Nguyệt thần tộc, tất cả ký ức hiện ra trong não hắn, hình ảnh hỗn loạn xẹt qua đầu hắn. Tất cả người Vu Nhai đã tiếp xúc đều đáng chết, có lý do khiến bọn họ chết. Cuối cùng Vu Nhai muốn hủy diệt toàn bộ Thần Huyền đại lục.

Không, hủy diệt Thần Huyền đại lục chưa phải điểm cuối, Vu Nhai bỗng hận trời.

Tại sao? Tại sao khiến hắn bỗng nhiên xuyên đến thế giới này? Vu Nhai hận, hắn muốn đâm thủng trời nhìn xem là thần linh nào biến hắn thành thế này.

Vu Nhai muốn hủy diệt tất cả thần, vẫn chưa đến cuối, vì cuối cùng hắn muốn diệt bản thân.

- Giết giết giết!

Bây giờ trong Vu Nhai chỉ có vô tận sát ý.

- Thôn Thiên kiếm đại tỷ, làm sao đây? Cứ tiếp tục như vậy thì Vu Nhai sẽ toi đời.

Vô số cảm xúc mặt trái tràn ngập cơ thể Vu Nhai, nhấn chìm lý trí của hắn. Nói nhiều như vậy chỉ mới qua mấy chục giây, Vu Nhai hoàn toàn thả lỏng thể xác và tinh thần, thậm chí mở rộng cảm xúc mặt trái.

Vì sự việc Tiểu Mỹ nên lòng Vu Nhai rất hận, lúc trước hắn chỉ áp chế, rất có thể cảm xúc bị đè nén quá càng mãnh liệt hơn. Ma tính của Thí Thần Ma Nhẫn dẫn dụ những điều này ra cũng là một cơ hội, lật lại tất cả ký ức của Vu Nhai, lấy ra nhuộm thành hắc ám.

Thí Thần Ma Nhẫn sẽ không khách sáo với ngươi, càng không nương tay. Dù Thí Thần Ma Nhẫn có chịu phục Vu Nhai hay không, trong tình huống hắn yêu cầu thì nó tuyệt đối xuống tay dứt khoát, không có lòng cảm thông. Có lẽ trong cảm quan thế giới của Thí Thần Ma Nhẫn thì làm như vậy mới là tôn trọng Vu Nhai.

Các binh linh khác thì có lòng trắc ẩn, sốt ruột vô cùng.

Bây giờ các binh linh nhìn hướng Thôn Thiên kiếm linh, bọn họ không cảm giác được ý thức bình thường của Vu Nhai.

Nếu không phải trên người Vu Nhai còn bị thuật trói nước của Tiểu Mỹ giam cầm e rằng đã tàn sát đám người Dạ Tình, Dạ a di.

Nhóm Dạ Tình, Dạ a di nhìn người Vu Nhai toát ra khói đen. Không gian bị phong tỏa lạnh lẽo âm mấy chục độ, khí lạnh và kỳ dị. Mặt Vu Nhai vặn vẹo không thành hình, từng vằn nước dao động trên người hắn.

Dạ Tình thấy tình huống là lạ, hét lên:

- Vu Nhai, ngươi làm sao vậy? Đừng làm ta sợ . . .

- Dạ Tình đừng đi qua, bộ dạng Vu Nhai rất lạ.

Dạ a di kéo lại Dạ Tình nhưng không được, may có bọn nhỏ cũng ôm lấy nàng:

- Dạ Tình tỷ tỷ đừng đi qua. Hắn hắn thật đáng sợ, hắn là ác ma sao?

- Dạ Tình tỷ tỷ đừng đi, ta sợ.

Đám nhóc sợ hãi ôm chsặt Dạ Tình, dây là hành động bản năng. Bọn nhỏ thật sự sợ hãi, chỗ này như biến thành địa ngục.

Dạ Tình bị đám nhóc ôm, nàng muốn an ủi chúng nên đành sốt ruột nhìn Vu Nhai.

Thôn Thiên kiếm linh bình tĩnh nói:

- Đừng lo, ý thức của Vu Nhai chưa hoàn toàn tan biến chẳng qua hắn thấu hiểu quy tắc thành thánh. Muốn thành thánh phải lĩnh ngộ thiên chi đạo trước sau đó là phá vỡ thiên chi đạo. Vu Nhai tự nhận là lúc trước không nâng sát ý đến tình trạng thiên binh sư, nên hắn học lực lượng này, thả lỏng thể xác, truyền tống cảm nhận tất cả sát ý.

Lúc trước đã nói sau khi cảm ngộ các loại vận mệnh không phải có thể đột phá thiên binh sư đến thánh giai, vận mệnh vô hình chỉ là phụ trợ. Phải hoàn toàn đột phá vận mệnh chạm vào được, tức là lực lượng thật sự.

Cái gọi là vận mệnh chạm vào được tất nhiên là lực lượng quy tắc trong thiên địa này.

Vẫn là so sánh kia, như quy tắc gió của Phong Doanh chính là phong chi đạo. Lúc này không phải quy tắc gió mà là quy tắ sát, sát chi đạo. Sát ý của Vu Nhai thường không phải do hắn mà đến từ chủ nhân cũ của U Hoang, trong kiếm ảnh trận vân vân. Vu Nhai không phải chủ nhân cũ của U Hoang kiếm linh, sát chi đạo không quá mãnh liệt.

Phong chi đạo của Vu Nhai mạnh hơn sát chi đạo nhiều.

Nhưng chuyện Tiểu Mỹ làm Vu Nhai không cách nào phá vỡ phong chi đạo ngay, đành phá vỡ sát chi đạo, hắn thật sự muốn giết người.

Cho nên Vu Nhai khiến sát chi đạo đạt đến thiên chi đạo trước, như Thôn Thiên kiếm linh đã nói, hắn cần học và nắm giữ lực lượng này, khiến nó đến cảnh giới thiên binh sư rồi mới phá vỡ nó.

- Nhưng mà . . .

Các binh linh vẫn rất lo âu vì bọn họ không cảm nhận được ý thức của Vu Nhai.

Thôn Thiên kiếm linh khẽ thở dài:

- Phải xem bản thân hắn. Bây giờ Vu Nhai chỉ có từ từ thoát ra khỏi cảm xúc mặt trời mới có cơ hội. Chúng ta chỉ có thể chờ, sẽ không quá lâu, một giây chết, một giây lĩnh ngộ.

Bây giờ mọi chuyện phải dựa vào bản thân Vu Nhai, điều Thôn Thiên kiếm linh có thể làm chỉ là cầu nguyện, nàng không thể thay chủ nhân làm gì.

Nói thật ra Thôn Thiên kiếm linh bắt đầu phục Vu Nhai, nàng hơi hiểu tại sao Huyền Binh Điển chọn hắn, hiểu tại sao nhiều người đồng ý trở thành bằng hữu của tên xấu xa này, giao mạng sống vào tay hắn. Bởi vì Vu Nhai là kẻ khiến người ta khâm phục. Thôn Thiên kiếm linh cảm giác trừ phi Vu Nhai có thể sáng tạo kỳ tích, nếu không thì rất khó thoát ra được.

Các binh linh im lặng, bởi vì rất có thể giây sau sẽ có kết quả, bọn họ phải chờ.

Trong khi Vu Nhai bị sát ý vô hạn trùng kích thì trên bầu trời Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, một đám người cưỡi tọa kỵ bay màu đen ẩn hiện. Nói là ẩn hiện nghĩa là trừ tồn tại đẳng cấp như Đông Phương Thần Thông ra không ai phát hiện đội hắc kỵ này.

Mấy chục kỵ sĩ nam nữ ngồi trên hắc kỵ.

Trong xe ngựa xa hoa màu vàng đen được bao vây chính giữa, một nữ nhân xinh đẹp mặt tròn nằm nghiêng, kiêu ngạo mà bí ẩn nhưng vì nàng đang ngủ nên có vẻ lười biếng, đây là Tiểu Mỹ. Phía đối diện Tiểu Mỹ là một lão nhân lái xe ngựa, cũng là đại quản sự khủng bố.

Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao đứng bên cạnh lão nhân đại quản sự, hỏi:

- Đại quản sự, tại sao người không giết nhóm người kia? Đặc biệt là nhân loại đê tiện đó, nam nhân có mập mờ với công chúa.

Tiểu Mỹ đã ngủ, có vài lời không thể bị nàng nghe thấy, nàng ngủ chỉ trong mấy phút đương nhiên là vì có người làm nàng ngủ.

Lão nhân đại quản sự liếc nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao:

- Ai nói không giết hắn?

Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao khó hiểu kêu lên:

- A?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK