Không gian tĩnh lặng, mọi người nhìn Vu Nhai chằm chằm. Bọn họ bản năng quên cách ăn mặc U Hoang của Vu Nhai, trong lòng bọn họ chỉ có một suy nghĩ, Mông thân vương mang mấy thánh binh sư sắp đánh tới nơi?
Sống? Làm sao sống? Sống như thế nào?
- Thôn Thiên kiếm linh, hy vọng đến lúc đó nàng có thể trợ giúp cho ta.
Vu Nhai không nghĩ ra có cơ hội sống sót nào, nếu Mông thân vương mang mấy thánh binh sư đến đây thì hắn chỉ còn một cách. Đặc biệt nếu đệ nhất thân vương tự mình tới thì Vu Nhai còn cơ hội, đó là mượn lực lượng của Thôn Thiên kiếm bắt gã làm con tin, có như vậy mới sống nổi, bảo vệ mọi người sống sót.
Trừ điều này ra không còn cách nào khác.
Tiếp theo Vu Nhai có thể lấy ra chứng cứ thu thập được trong di tích ma pháp viễn cổ, chứng minh hắn giết Hoàng Phủ Cung là vì đại nghĩa, để Huyền Binh Đại Đế đứng về phía hắn. Nếu làm như vậy vẫn không được thì phản quốc.
Nhưng tất cả phải dựa trên cơ sở bắt Mông thân vương làm con tin.
Thôn Thiên kiếm linh không gây gỗ với Vu Nhai nữa, gián tiép đồng ý:
- Họ Vu háo sắc, chuẩn bị sẵn sàng đi. Kẻ địch đã đến, có vài hơi thở thánh binh sư.
Thôn Thiên kiếm linh đã hoàn toàn công nhận chủ nhân này, không như lúc mới đầu ghê tởm như ăn phải ruồi, dù mặt ngoài nàng không chịu thừa nhận.
Vu Nhai trợn to mắt quát với mọi người:
- Đến rồi, tất cả chuẩn bị sẵn sàng!
- Cái gì?
Mọi người còn đang chìm trong không khí nặng nề, trong phút chốc không phản ứng lại.
Vu Nhai trầm giọng nói:
- Mông thân vương đã đến.
- A!
Giờ thì tất cả đã hiểu. Đặc biệt là bốn cao thủ thiên binh sư Độc Cô gia, bọn họ xoay người rút kiếm, nhanh chóng bao quanh Vu Nhai. Tuy không nghe nói nhưng bốn cao thủ thiên binh sư Độc Cô gia biết Độc Cô Thanh Hải xem trọng Vu Nhai nhất.
Trong không khí nặng nề, phía xa vang thanh âm trong trẻo:
- Quả nhiên có người Độc Cô gia. Lão La vô dụng đúng là đã chết, Vu Nhai giết Cung thế tử cũng trở lại. Thân vương điện hạ nói xem tiếp theo chúng ta nên làm sao?
Người chưa tới giọng đã đến, là thánh binh sư thuộc hạ của Mông thân vương.
- Bắt sống tất cả người họ Vu, ta muốn nhìn bọn họ bị hành hạ từ từ đến chết, còn những thứ khác hãy hủy diệt hết. Chỗ này tên Dao Quang thành đúng không? Từ nay ta muốn khiến Bắc Đẩu thiếu một tinh.
Thanh âm khàn khàn, lạnh nhạt, rất lạnh lùng.
Dao Quang thành vẫn lặng im, mọi người bị áp lực sắp nổi điên.
Khi thanh âm dứt lời, mấy thần điêu bảy sắc vô cùng hoa lệ xuất trên bầu trời Dao Quang thành. Vài người ngồi trên đầu thần điêu bảy sắc hờ hững nhìn xuống dưới, trong đó có Mông thân vương.
Vẫn có ham sống, cố gắng van cầu:
- Mông thân vương điện hạ . . .
Thanh âm trong trẻo lúc trước lại vang lên:
- Như ý người, Mông thân vương điện hạ.
Đó là nam nhân trung niên cưỡi trên thần điêu bảy sắc, mặt mày nho nhã, biểu tình kiêu căng như lúc trước Độc Cô Cửu Thiên biểu hiện ở Vu gia, làm sao cho người khác cơ hội cãi lại?
Nếu Mông thân vương muốn xóa sổ Dao Quang thành thì bên dưới trừ người của Vu gia, những thứ có sinh mệnh đều bị tiêu diệt.
Lực lượng thánh binh sư đè ép bên dưới, trừ vài người ra còn ai lên tiếng được?
Thánh binh sư đó nhìn hướng Dao Quang thành, nói thẳng:
- Tất cả người Vu gia bước ra khỏi hàng đi, tuy rằng các ngươi không thể sống sót nhưng ít ra trước mắt còn kéo dài được chút thời gian.
Khí thế thánh binh sư cường đại giáng xuống, làm người ta không nói nổi, khí thế này hơn hẳn thân tín của Mông thân vương lúc trước.
- Như thế nào? Còn muốn lãng phí thời gian của ta, phải lôi từng người ra sao?
Mọi người không nhúc nhích.
Thánh binh sư đó mất kiên nhẫn nói:
- Thôi, nếu vậy thì ta bắt Vu Nhai kia trước. Ngươi là Vu Nhai đúng không? Mới rồi thấy mọi người đều nhìn ngươi, tuổi tác, mặt mũi trùng khớp.
Vu Nhai cười khẽ nói:
- Không sai, ta chính là Vu Nhai, là ta giết Hoàng Phủ Cung, giết rất tàn nhẫn.
Nhiều người thầm kêu khổ, lúc này rồi mà Vu Nhai còn dám nói kiểu đó? Rất nhanh cả đám cười khổ, thù giết con không đội trời chung, Vu Nhai nói thế nào đều không sao, chỉ tội cho những người vô tội trong Dao Quang thành.
- Tiểu tử, còn dám nói chuyện? Muốn chết!
Mông thân vương không kiềm nổi nữa, quát to:
- Bắt hắn, mang hắn đến trước mặt ta! Ta muốn hành hạ hắn thê thảm, cho hắn sống không bằng chết. Ta muốn hắn tận mắt thấy Dao Quang thành bị hủy diệt, nhìn tất cả người thân, bằng hữu bị hành đến chết.
Thánh binh sư đó mỉm cười nói:
- Như ý người, Mông thân vương điện hạ.
Thánh binh sư không thèm nhìn mấy cao thủ đỉnh thiên binh sư Độc Cô gia che trước mặt Vu Nhai, gã lao hướng hắn. Thánh binh sư đạp bước không trung, vô cùng ưu nhã, biểu tình kiêu ngạo.
Dao Quang thành nín thở.
Nhưng tiếp theo xảy ra cảnh tượng làm mọi người ngộp thở hơn.
Một bàn tay khổng lồ từ đâu thò ra siết chặt thánh binh sư đạp bước hư không, rồi mọi người nhìn biểu tình kiêu ngạo đông trên mặt gã. Cả đám thầm sung sướng.
Một thanh âm kỳ lạ vang lên:
- Nói này lão bất tử, hình như ta chộp trúng cái gì, cảm giác ghê tởm quá.
Thanh âm nhẹ nhàng ẩn chứa trêu chọc.
Một giọng nói khác:
- A! Lão già, thứ ghê tởm vậy mà ngươi cũng dám chộp? Ta không dám, ta chỉ biết cuối cùng Vu tiểu tử trở về, ta phải thu đồ đệ trước ngươi.
- Thu cái đầu ngươi, là ta trước!
- Cha nó, nếu không có phù văn của ta cảm ứng thiết kế Vu tiểu tử đến là chúng ta tỉnh dậy từ dưới lòng đất ngay thì bây giờ ngươi còn bế quan tu luyện. Ta chỉ muốn ngươi thấy ta thu đồ đệ nên mới đánh thức ngươi.
- Cái gì mà phù văn của ngươi? Ta không cần phù văn cũng cảm ứng được Vu tiểu tử xuất hiện, ta không cần ngươi đánh thức!
Hai thanh âm trả lời qua lại, nói nhiều nhưng chưa thấy bóng người đâu. Cao thủ thiên binh sư Độc Cô gia từ vẻ mặt trầm trọng chuyển sang mừng rỡ, bọn họ đã nghe ra giọng đó của ai.
Thánh binh sư bị bàn tay ảo bắt giữ hét to:
- Là ai? Lấp lấp ló ló, ra đi!
Lúc này thánh binh sư không còn sự kiêu căng, biểu tình kinh hoàng, vùng vẫy, giận dữ. Gã đường đường là thánh binh sư, quá mất mặt.
- Ồn ào, ta có cho ngươi nói chuyện sao? Nằm sấp xuống cạp đất đi!
Rầm!
Thanh âm nói xong bàn tay to thành chưởng vỗ thánh binh sư đập dẹp xuống đất.
Mảnh đất bên ngoài Dao Quang thành xuất hiện cái hố bàn tay to, mọi người chưa kịp phản ứng lại thì hai lão nhân xuất hiện trên tường thành, đó là lão già Mê Thành, Độc Cô Thanh Hải.
Từng khâu gió mây thay đổi, từ lúc dong binh đoàn hỗ trợ đến đoàn kỵ sĩ thanh kỳ tuấn mã thú lao tới, Thủy Tinh thông báo, Mông thân vương xuất hiện như ngày tận thế, sau đó là hai lão nhân khủng bố bí ẩn ra mặt.
Mọi người phập phồng như ngồi tàu lượn, lúc lên lúc xuống muốn rớt tim.
Nhưng xem tình hình trước mắt thì dường như hai lão nhân là người phe mình, thực lực thì kinh khủng ngập trời, hy vọng lại đến.