Mục lục
[Dịch]Triệu Hoán Thần Binh- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đầu trong sáu tỉnh không có Vương tước, nhưng bởi vì chiến tranh, Huyền Binh Đại Đế muốn thu phục nhân tâm, liền phong vương.

- A, vị đại nhân này nhìn thật quen mắt. Không biết chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu vậy?

Vu Nhai không trả lời vấn đề của hắn, mà cười híp mắt nhìn chằm chằm vào Giám Trảm Quan nói. Chợt hắn vỗ đầu nói:

- Đây không phải là Giám Trảm Quan đại nhân sao? Tại sao đại nhân lại ở chỗ này? Đại nhân không phải truy đuổi người đã cứu đám người phản bội đế quốc kia sao? Đúng rồi, đế quốc Huyền Binh chúng ta thật khiến cho người ta thán phục. Không ngờ phái đại quan như ngài đi giám sát xử trảm. Huyền Binh Đại Đế anh minh thần võ...

Vu Nhai nói xong lại nhìn về phía Huyền Binh Đại Đế chắp tay. Có lẽ có thể xem đây là hành lễ đi.

Biểu tình Huyền Binh Đại Đế không mấy thoải mái. Hắn có chút hối hận đã để Giám Trảm Quan đi theo. Đã đi cùng, còn nói gì vậy chứ? Hại hắn mất mặt xấu hổ. Không sao. Miệng lưỡi lợi hại căn bản không làm nên chuyện gì. Là một đại đế hắn vẫn có tấm lòng rộng lượng.

- Ai, ta chính là sợ bị người cứu đi mới phái Lê đại nhân đi giám sát xử trảm. Thật không nghĩ tới cuối cùng vẫn vậy. Thật là đáng tiếc.

Huyền Binh Đại Đế thở dài nói:

- Lê đại nhân, chuyện ngươi giám sát xử trảm bất lực, trẫm không trách ngươi. Nhưng ở đây làm sao có chỗ cho ngươi nói chuyện chứ? Bách Tộc Vương đã khai phá dải đất rộng lớn Bách Tộc Loạn Địa cho đế quốc chúng ta. Nhìn thấy ta tất nhiên có thể miễn lễ.

- Dạ dạ dạ, thần có tội.

Trong mắt Lê đại nhân Giám Trảm Quan lóe lên tinh quang, cúi đầu nói.

Hắn hiểu rõ ý tứ của Huyền Binh Đại Đế. Chính là bảo hắn không nên nhiều lời vô ích. Hiện tại ní nữa cũng có tác dụng gì. Vu Nhai đã nổi tiếng là người miệng lưỡi đặc biệt lợi hại. Ngươi làm vậy không phải là tự tìm ngược sao? Chỉ để ý lá mặt lá trái, chờ thời cơ chín muồi lại giết cũng không muộn.

Cứ như vậy, mọi người bắt đầu diễn trò. Huyền Binh Đại Đế cùng Độc Cô gia chủ gần như đi song song với nhau, nói về chiến sự. Những người phía sau dùng ánh mắt giao lưu. Vu Nhai vẫn là tiêu điểm của mọi người. Người không có ý thù địch hiếu kỳ. Người có ý thù địch hận không thể nuốt vào hắn. Đồng thời, sợ rằng không ít người trong số những Vương gia kia cũng có tâm tư riêng.

Dù sao, tình huống trước mắt xem ra đế quốc Huyền Binh muốn đối phó với Độc Cô gia. Độc Cô gia...

Bất kỳ ai cũng không biết được bọn họ cường đại tới mức nào. Dến lúc đó Huyền Binh Đại Đế bảo bọn họ ra tay, bọn họ nên làm như thế nào?

Thật ra Vu Nhai không để ý đến những người khác, chỉ thản nhiên tự đắc thưởng thức phong cảnh. Hoàng thành, hắn đã từng ở nơi này cũng có hồi ức, có chút hoài niệm. Hắn còn ở đây bắt cóc Tư Mã Tường và Liễu đại sư, còn ép Ngôn Vũ phát điên rời đi...

Ngẫm lại mọi chuyện thật sự giống như một giấc mộng.

Rất nhanh bọn họ đã tiến vào trong hoàng cung. Đã từng có lúc, Vu Nhai nhìn hoàng cung đạt được Địa Binh Sư. Chỉ có điều, phong cảnh bên trong hoàng cung hắn cũng chưa từng xem qua. Không biết thế nào, vừa tiến đến, Vu Nhai đã cảm giác được khí tức đặc biệt khủng khiếp. Áp lực đặc biệt kinh khủng, đối với hắn tràn ngập sự thù địch, nhưng lại không tập trung hắn. Chỉ là bản năng nào đó mà thôi.

Trong mấy nghìn năm qua, hoàng cung không biết đã ra đời bao nhiêu Thần Hoàng. Khí thế tích lũy tất nhiên khủng khiếp.

Vu Nhai thờ ơ tiếp nhận áp lực như vậy, tiếp tục thưởng thức phong cảnh. Đúng vào lúc này, hắn đột nhiên phát hiện ra vài điều gì đó. A đúng rồi, tại sao lại không thấy Phú thân vương Hoàng Phủ Dụ trong đám người kia vậy? Đó cũng chính là Hoàng Phủ đại tướng quân. Gia hỏa này chấn động thủ Bắc Đấu. Đúng vậy, không quan tâm tính cách của người này có chút tùy tiện, không biết gần đây c sửa được chút nào chưa? Chỉ có điều hắn ở Bắc Đấu...

Tuy rằng quan hệ giữa Hoàng Phủ Dụ và mình không tệ, nhưng dưới tình huống như vậy không biết sẽ làm thế nào?

Lắc đầu, Vu Nhai không nghĩ nhiều nữa. Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn!

Đi tới trong hoàng cung, ca vũ bắt đầu, các vương chè chén. Chỉ có điều bầu không khí vẫn có phần không thích hợp. Bọn họ không nói chuyện với nhau nhiều, cũng không có ai tìm Vu Nhai nói chuyện. Vu Nhai chỉ uống rượu, ăn thịt. Mãi đến khi Huyền Binh Đại Đế mở miệng lần nữa mới khiến cho hắn ngẩng đầu lên.

- Ở trong đế lệnh ta đã nhắc tới, lần này cho gọi các vương đến Đế Đô cũng vì có chuyện đặc biệt quan trọng, về Thần Chi Nguyên Giới.

Không biết từ lúc nào, đám ca vũ đã lui xuống. Trên điện kim bằng, Huyền Binh Đại Đế chậm rãi nói chuyện. Tất cả đều nói về Thần Chi Nguyên Giới. Chỉ có điều Vu Nhai nghe lại có chút quen tai. Những lời này hình như hắn đã nói qua? Chỉ là bớt đi một chút.

Hắn thản nhiên cười. Rất nhanh hắn đã biết được vì sao Huyền Binh Đại Đế biết Thần Chi Nguyên Giới. Hóa ra là ở trong đế quốc Ma Pháp, Huyền Binh Đại Đế có gián điệp rất cường đại.

- Vu ái khanh, không biết ta nói có chỗ nào không đúng hay không?

Vừa nói xong, Huyền Binh Đại Đế nhìn về phía Vu Nhai. Bởi vì hắn cũng nói ra chuyện Vu Nhai nắm giữ Lục Thiên Nguyên Giới, nhưng không nói chuyện Ma Thiên Nguyên Giới che chở Bách Tộc Loạn Địa. Chỉ nói là Ma Thiên Nguyên Giới đã bị đế quốc Ma Pháp đoạt được. Hắn cũng không nói chuyện Lạc Thiên Nguyên Giới ở Độc Cô gia. Hắc, hắn cũng sợ các vương có tâm tư gì đó, sợ lại ngả về phía Độc Cô gia, sợ lại ngả về phía Vu Nhai.

Nói chung, Huyền Binh Đại Đế nói về Thần Chi Nguyên Giới thực sự không hoàn chỉnh.

Không cần phải đặt câu hỏi, ánh mắt của các vương ở đây đều rơi vào trên người Vu Nhai. Thần Chi Nguyên Giới đáng sợ như vậy, không ngờ Vu Nhai lại nắm giữ. Không trách được hắn có thể nghịch thiên như vậy. các vương vốn không có ý thù địch đã nhìn hắn giống như chó sói.

Theo các vương nghĩ, Vu Nhai khẳng định nhận được sự giúp đỡ của Thần Chi Nguyên Giới mới có thành tựu như ngày hôm nay.

- Đại đế nói rất đúng. Nếu không phải ta nắm giữ Thần Chi Nguyên Giới cũng không có khả năng ngăn cản ở bảy kiếm Kinh Thiên. Chỉ co điều Thần Chi Nguyên Giới này của ta vốn đã tổn hại. Dã bị bảy kiếm Kinh Thiên đánh thành cặn bã. Phần lớn mảnh nhỏ cũng vỡ nát tạo thành sát trận.

Vu Nhai đứng lên cười tủm tỉm trả lời. Hắn không nhìn những ánh mắt giống như mắt sói của đám người xung quanh. Vỡ thành mảnh vụn? Có lẽ đúng. Nhưng rất nhiều người không tin. Cho dù vỡ nhưng chắc chắn còn có chút đỉnh chứ? Cho dù vỡ cũng có giá trị nghiên cứu cực lớn.

- Bách Tộc Vương, nếu trên tay ngươi có Thần Chi Nguyên Giới, vì sao không cống hiến cho đại đế? Ngươi có ý định thế nào?

Vừa vặn ở chỗ này, có người muốn làm khó dễ hắn. Không ngờ chính là Hô Diên gia chủ của Tiên vực, bộ dạng rất cao, gầy, mặt rắn, mắt cũng thâm độc giống như rắn.

- Ta muốn dâng lên, nhưng như ta vừa rồi đã nói, Thần Chi Nguyên Giới này đã hoàn toàn biến thành mảnh vụn. Chỉ sợ vị Vương gia này không biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK