Tiếp tục đi tới, thuật ám ảnh chặn giết của Vu Nhai càng ngày càng mạnh. Hơn nữa phối hợp cùng kiếm pháp của Phong Doanh cũng càng ngày càng tốt hơn.
Khi kiếm kỹ của Phong Doanh ra tay, thỉnh thoảng còn có sát ý u ám, đã không phiêu phiêu giống như trước nữa. Phong Doanh có chút phiền muộn nhỏ. Nàng cảm giác chủ nhân sử dụng kiếm pháp của nàng mang theo thuật giết người quỷ dị, rất không được tự nhiên, không quá tuấn tú.
Không chỉ là kiếm thuật của Phong Doanh, vũ kỹ của búa phản nghịch, Thất Tinh Thần Kích và ma liêm, Vu Nhai đều mượn cơ hội này rèn luyện. Bất tri bất giác trong chùy pháp rất nặng mang theo sự mềm dẻo. Thất Tinh Thần Kích cũng vậy. Thật ra ma liêm lại thuận buồm xuôi gió hơn nhiều. Vu Nhai cảm giác hắn thật sự đã trở thành tử thần.
Ảo giác luân hồi lần thứ 320, Vu Nhai dần dần cảm nhận được cảm giác giống như ở đoạn đường phân chín nhánh ở cuối rừng kiếm lúc trước.
Khắp bầu trời áp lực ép xuống khiến hắn gần như không thở nổi. May là hắn đã trải qua sự rèn luyện trong rừng kiếm của Kiếm Ảnh Trận, bằng không hắn sợ rằng đã không kiên trì nổi nữa. Nói cách khác, ở đây so với Kiếm Ảnh Trận phía trên còn khó khăn hơn nhiều!
- Rốt cuộc có đầu ra hay không?
Vu Nhai cuối cùng hỏi ngược lại một câu. Phải biết rằng, ban đầu ở rừng kiếm trong Kiếm Ảnh Trận, Vu Nhai đi con đường ở chính giữa kia. Cho dù là Địa Binh Sư cũng không nhất định có thể vượt qua. Ở đây đã vượt qua đoạn phân chín nhánh đường của Kiếm Ảnh Trận Cửu. Vậy chẳng lẽ ý thức phải đạt tới Thiên Binh Sư mới có thể qua được sao?
Đúng rồi. Hình như Độc Cô Cửu Tà từng nói qua, cho dù là Thiên Binh Sư xuống tới đây, thực lực cũng sẽ bị áp chế đến dưới Địa Binh Sư. Đương nhiên, chỉ là thực lực, ý thức Thiên Binh Sư khẳng định vẫn còn.
Có lẽ... Cho dù là Thánh Binh Sư, Thần Binh Sư xuống, cũng có thể bị áp chế. Nếu quả thật đạt đến ý thức Thánh Binh Sư có khả năng thông qua nơi này. Vậy mình dứt khoát cắt cổ chết cho rồi.
Tâm tình Vu Nhai hoàn toàn chấn động. Tự tin trước đó dường như biến mất. Cầu phú quý trong nguy hiểm. Cái này cũng quá hiểm đi?
Mơ hồ hắn cảm thấy có chút hối hận. Nhưng hối hận cũng vô dụng.
Vu Nhai quay đầu lại, muốn đi ra ngoài. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn hít một hơi thật sâu, tiếp tục đi về phía trước. Bất kể thế nào cũng chỉ một đường đi tới.
- A, chuyện gì xảy ra vậy? Phía trong chiếc nhẫn không gian có thứ gì đó đang nóng lên?
Vu Nhai thì thào tự nói.
Ngay khi hắn tiến về phía ảo giác luân hồi kế tiếp, đột nhiên, hắn cảm giác được bên trong nhẫn không gian có cái gì đó đang nóng lên. Rất nhanh hắn liền kiểm tra một lượt. Ánh mắt hắn rơi vào một thứ đã sớm bị hắn quên không còn một mảnh. Cái hộp kiếm, cái hộp kiếm mẫu thân cho hắn.
- Đúng rồi, đây là thứ nam nhân kia đưa cho mẫu thân. Lẽ nào cái hộp kiếm này là do hắn lấy từ Thiên Tội Uyên đi lên?
Vu Nhai đột nhiên nghĩ đến khả năng này. Rất nhanh hắn liền lấy cái hộp kiếm ra ngoài.
Chỉ thấy ma thú hình rồng có cánh được khắc phía trên đột nhiên sáng lên. Ánh mắt Vu Nhai cũng sáng ngời. Xem ra hộp kiếm này khẳng định xuất xứ từ đây. Lẽ nào nó có thể dẫn mình rời khỏi đây sao?
- Vu tiểu tử, mau nhìn kìa. Trên mặt đất có thứ gì đó?
Khắc Liệt Luân Tư đột nhiên nói.
Vu Nhai có phần sững sờ, chợt nhìn về phía Khắc Liệt Luân Tư vừa chỉ.
Không ngờ hắn phát hiện trên mặt đất hình như cũng có thứ gì đó đang phát sáng.
Vu Nhai vội vàng sử dụng kiếm bào lau qua, sau đó ngây ngẩn cả người. Cái này là một cái bảo vệ tay, phía trên có khắc ma thú tương tự với cái hộp kiếm, cũng phát ra tia sáng, hình như nảy sinh cộng hưởng với cái hộp kiếm này.
- Kỳ quái. Vì sao rõ ràng là ở chỗ cũ, lại đột nhiên xuất hiện thêm thứ này. Lẽ nào thật ra ta vẫn luôn tiến về phía trước?
Vu Nhai không thật sự cao hứng, mà đưa ra một nghi vấn. Chỉ có điều, cái này thế giới đáng sợ đã không phải nghĩ là có thể nghĩ thông được.
Cuối cùng Vu Nhai lại thấy được hi vọng, nhặt cái bảo vệ tay thoạt nhìn rất không bình thường này lên, tiếp tục đi tới.
- Oong...
Còn chưa đi được hai bước, Thôn Thiên Kiếm đột nhiên phát ra một tiếng động.
Trên mặt Vu Nhai liền vui mừng. Lẽ nào Thôn Thiên Kiếm cũng có phát hiện gì sao?
Vu Nhai đang mong đợi. Đáng tiếc, Thôn Thiên Kiếm lại không có bất kỳ hành động nào. Điều này khiến Vu Nhai rất phiền muộn. Không phải vào lúc này, gia hỏa này còn đùa giỡn với mình chứ?
- Chủ nhân, Thôn Thiên Kiếm quả thật có phát hiện. Chỉ có điều nàng chưa thực sự xác định được, cũng không dám vọng động, rất sợ thật sự không ra được. Nàng muốn chủ nhân tiếp tục đi về phía trước!
Phong Doanh lại đứng ra phiên dịch nói.
Ngay cả Thôn Thiên Kiếm cũng không dám vọng động, thậm chí không biết phát hiện cái gì. Rốt cuộc mình tiến vào nơi quỷ quái gì vậy?
Không có cách nào, Vu Nhai chỉ có thể tiếp tục đi tới. Đi một hồi, chẳng biết bao lâu, ảo giác luân hồi đã vượt qua 400 lượt. Vu Nhai thật sự không chịu nổi. Thứ hắn nhận được cũng càng ngày càng nhiều. Ngoại trừ bảo vệ tay trước đó ra, hắn lại nhặt được bốn món khác. Theo thứ tự là tấm lá chắn, găng tay và hai dây thắt lưng. Nhìn những thứ này cũng không chỉ là một bộ.
Khóe miệng hắn giật giật vài cái. Xem ra cái hộp kiếm phát sáng không phải có thể dẫn hắn đi ra khỏi đây, mà là có thể nhặt đồ.
- Ta nói này đại tỷ Thôn Thiên Kiếm, tỷ còn chưa khỏe sao? Nếu tiếp tục như vậy nữa, tỷ sẽ phải thủ tiết đấy.
Vu Nhai lại khó nhọc đi thêm 23 lượt ảo giác luân hồi nữa. Hiện tại hắn giống như chó chết nằm ở trên lưng Long Báo không thể nhúc nhích. Thật ra con báo chết kia lại rất thanh nhàn. U linh đều do Vu Nhai đối phó. Nó tất nhiên vẫn tinh thần sáng láng.
Oong...
Ngay thời điểm Vu Nhai sắ xong đời còn không quên đùa giỡn. Thôn Thiên Kiếm đột nhiên có động tĩnh, trực tiếp từ trong cơ thể hắn giống như gió bão lao ra ngoài. Vu Nhai sợ gần chết, kêu lên một tiếng. Đồng thời, Long Báo cũng nổi giận gầm lên một tiếng, vươn hai móng ôm chặt lấy cái hộp kiếm trên lưng Vu Nhai. Nó biết rất rõ, nếu như không theo nhân loại này, ngày hôm nay sang năm nó sẽ biến thành một xương khô ở đây.
Vu Nhai mặc dù sắp suy sụp, chỉ có điều lúc này hắn miễn cưỡng mở mắt ra. Bóng tối xung quanh không ngừng lui lại. Từng kiếm ý vô cùng khủng khiếp ngang dọc ở xung quanh. Nếu như không phải có Thôn Thiên Kiếm mang theo hắn đột phá đi về phía trước, sợ rằng một đạo kiếm ý cũng có thể phá hủy hắn.
Đúng như suy nghĩ của hắn trước đó, ở đây khẳng định không phải là nơi Hoàng Binh Sư nên tới. Địa Binh Sư, không, Thiên Binh Sư cũng không nhất định có thể sống sót ra ngoài. Thật đáng sợ.
Kiếm ý xung quanh cũng càng ngày càng đáng sợ. Thôn Thiên Kiếm mang theo Vu Nhai di chuyển với tốc độ cũng càng lúc càng nhanh. Cuối cùng, không biết thời gian trôi qua bao lâu, Vu Nhai không ngờ nhìn thấy được ánh sáng. Thế giới rừng kiếm chợt xuất hiện, khiến Vu Nhai hư hư thực thực trở lại Kiếm Ảnh Trận.