Mục lục
[Dịch]Triệu Hoán Thần Binh- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không xúc động thăm dò ngay là tâm lý bình thường của nhân loại. Bọn họ nghĩ rằng tốt nhất là ở lại đến cuối cùng, khó nhất cũng là nó. Phù văn sư giải trận từ phần đơn giản nhất thường cái gì càng khó thì thứ tốt càng nhiều hơn.

Liễu Mị Nhi, Ngũ Thanh bắt đầu giải trận, làm xong xuất phát đi góc khác.

Cuối cùng một số người không kiềm được bắt đầu thăm dò, phù văn trận chỉ còn lại một cái, không phải nói toàn bộ di tích ma pháp viễn cổ chỉ còn một chỗ mà là phù văn trận bị phát hiện còn sót mỗi một cái, tức là 'cánh cửa bên trái lúc trước' Vu Nhai nói với Nguyệt Lâm Sa. Cánh cửa tràn đầy phù văn, nhìn xem Liễu Mị Nhi, Ngũ Thanh đến gần nó với dáng vẻ vô cùng thận trọng.

- Mời hai vị đại sư.

Lại là câu nói không thay đổi của thiếu tướng quân của chính phủ Ma Pháp đế quốc.

Liễu Mị Nhi, Ngũ Thanh liếc nhau, chậm rãi đi tới. Bọn họ không hành động ngay như lúc trước mà quan sát kỹ càng.

Vu Nhai đứng bên cạnh Nguyệt Lâm Sa, nhỏ giọng nói:

- Phù văn trên cánh cửa không chỉ phức tạp mà còn rối, nhìn như là một chỉnh thể rồi lại dung hợp tất cả linh kiện khảm trên cửa, rối loạn nhưng là một chỉnh thể.

- Bọn họ mở được không?

Vu Nhai lắc đầu, nói:

- Không biết, phải xem bọn họ phân tích như thế nào.

Vu Nhai không rõ thực lực phù văn của Liễu Mị Nhi, Ngũ Thanh.

- Ngươi có thể giải mở không?

Vu Nhai tự tin nói:

- Có thể, nhưng cần thời gian dài.

Lúc nhìn Liễu Mị Nhi, Ngũ Thanh giải mấy phù văn trận đầu thì Vu Nhai không rảnh rỗi, hắn nhanh chóng hấp thu đủ kiểu bày trận, học tập nhanh chóng. Vu Nhai khởi điểm cao, nhìn thấy đồ vật cao. Vu Nhai không chỉ học phù văn của lão già Mê Thành, Liễu đại sư còn nắm giữ long văn, có các phù văn trong Huyền Binh Điển, Thôn Thiên kiếm vân vân cho hắn nghiên cứu.

Tựa như có người từ đầu học toán cơ bản sau đó liều mạng học lớp cao hơn.

Tuy tri thức lớp cao còn lờ mờ nhưng khi người đó xem lại toán cấp dưới sẽ thấy nhiều thứ rất đơn giản, những gì lúc trước không hiểu có thể dễ dàng giải quyết rộng mở trong sáng.

Đúng vậy, người ta thấy Vu Nhai đứng đó lạnh lùng ra oai, bọn họ không biết hắn như miếng bông nhanh chóng hấp thu tri thức.

Chỉ giây lát sau có thanh âm xen vào giữa Vu Nhai, công chúa Nguyệt Lâm Sa:

- Cái gì? Ngươi nói ngươi có thể giải phù văn trận này? Người không có sư phụ như ngươi có tư cách bàn về giải trận sao?

Rõ ràng người nói chuyện nhắm vào Vu Nhai.

Vu Nhai nhìn sang, thấy Ngũ Thanh biểu tình kiêu căng nhìn hắn.

Lời nói là thốt ra từ miệng Ngũ Thanh, gã nghe đoạn đối thoại của Vu Nhai và công chúa Nguyệt Lâm Sa.

Ngũ Thanh nghe thì nghe sao đột nhiên tức giận?

Vu Nhai không hiểu tại sao Ngũ Thanh nổi khùng như vậy, hắn không tức giận khi bị nhìn xuống. Tuy nhiên người ta không nể mặt mình thì mình cũng chẳng vuốt mặt nể mũi ai, không cần biết đó là người của đế quốc nào.

Vu Nhai lạnh nhạt nói:

- Ngươi không giải được không đại biểu người ta không thể. Không có sư phụ chưa chắc kém hơn người có sư phụ.

Ngũ Thanh nghe Vu Nhai nói thì nhảy cẫng lên như mèo bị đạp đuôi:

- Ai nói ta không giải được?

Sự thật đúng là Ngũ Thanh không tìm được đầu mối gì, càngp hân tích càng rối loạn, nhức đầu. Bình thường Ngũ Thanh quen kiêu ngạo, được người bợ đỡ. Hôm nay không chỉ trong Ma Pháp đế quốc còn trước mặt nhiều người, nếu Ngũ Thanh không giải được thì gã còn mặt mũi gì?

Đang lúc Ngũ Thanh buồn phiền, bất an chợt nghe sau lưng có giọng nói đầy tự tin, gã nghĩ ngay đến phù văn sư 'bản thổ' của Ma Pháp đế quốc gần đây khá nổi tiếng.

- Hừ! Ma Pháp đế quốc mà có phù văn sư gì? Chắc chỉ biết chút ít rồi tự đắc chạy ra, gọi là phù văn học đồ cũng không xứng.

Trên đây là suy nghĩ của Ngũ Thanh với A Kích, nhiều người cũng nghĩ như gã. Bây giờ A Kích đột nhiên lên tiếng, còn là lúc Ngũ Thanh đang bực mình.

Ngũ Thanh không kiềm được lên tiếng chèn ép A Kích.

Đương nhiên Ngũ Thanh định trút giận lên A Kích để giải tỏa áp lực.

Bây giờ Vu Nhai là A Kích, hắn không thể nói nhiều câu mria mai:

- Vậy mời tiếp tục.

Nhưng lời Vu Nhai nói khiến Ngũ Thanh khó chịu hơn hàng tá câu châm biếm. Ngũ Thanh vốn không giải được, gã không phân tích ra được thì nói gì đến hiểu biết? Bây giờ đã mạnh mẽ tuyên bố thì Ngũ Thanh chỉ có thể kiên trì làm, mặt gã đỏ rần.

Trong lòng Ngũ Thanh không phục, gã quyết tâm tìm cách giải trận.

Một thanh âm trong trẻo vang lên:

- Ngươi nói ngươi có thể giải trận?

Mọi người nhìn hướng phát ra thanh âm, đó là Liễu Mị Nhi.

Liễu Mị Nhi chống nạnh từng bước tới gần, nàng đứng trước mặt A Kích, đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Tim Vu Nhai rớt cái bịch, thầm nghĩ:

- Đừng nói là cô nương này phát hiện ra mình là Vu Nhai?

Vu Nhai cứng miẹng nói:

- Đúng vậy! Ta có thể giải trận.

Liễu Mị Nhi vẫn nhìn Vu Nhai chằm chằm:

- Ngươi thật sự giải được? Chắc chắn trăm phần trăm? Một mình ngươi giải?

Mắt Vu Nhai lóe tia sáng, nhìn kỹ cửa phù văn trước mặt rồi quay đầu ngó Liễu Mị Nhi.

- Chắc chắn trăm phần trăm, nhưng nếu chỉ một mình ta thì phải mất ba ngày mới giải được.

Ngũ Thanh đứng một bên đang buồn bực nghe lời Vu Nhai nói thì hưng phấn:

- Ba ngày? Ha, giải trận này cần ba ngày? Không biết đúng là không biết, cần gì cứng miệng. Dù ta cho ngươi ba ngày . . .

Đây là tặng bậc thang cho gã! A Kích đúng là nói khoác, bây giờ Ngũ Thanh không giải được nhưng nếu có thời gian ba ngày thì chắc chắn sẽ giải được. Vậy chẳng bàng cho A Kích ba ngày, gã cũng có bấy nhiêu thời gian để nghiên cứu, cớ sao không làm?

Ngũ Thanh tính toán đủ thứ nhưng bị Liễu Mị Nhi quát ngắt ngang:

- Ngươi câm miệng cho ta, thứ mất mặt!

Đừng quên Liễu Mị Nhi rất điêu ngoa.

- Liễu Mị Nhi, ngươi có tư cách gì quát ta? Chúng ta tối đa ngang hàng, chúng ta . . .

- Chỉ bằng vào lão nương đã có cách giải trận, ngươi có không? Có không? Có không? Có không?

Khi Liễu Mị Nhi đã điêu ngoa là không ai cản nổi. Ngũ Thanh cứng họng, mặt đỏ rực. Người Ma Pháp đế quốc bật cười xem kịch vui. Bên sứ đoàn Huyền Binh đế quốc quá mất mặt.

Dĩ nhiên chỉ có bên Nhị hoàng tử mất mặt. Thất hoàng tử thì thản nhiên, ai bảo Liễu Mị Nhi là phe của gã?

- Ba ngày sao? Nếu hai người phối hợp?

Vu Nhai cố gắng hơi nhếch môi nói:

- Hai canh giờ là đủ, cũng phải nhìn người. Nếu người đó không nhìn ra được dấu vết gì thì ta không nắm chắc chút nào, trời biết người đó giúp đỡ hay gây rối.

Liễu Mị Nhi cười khúc khích nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Ta cũng nghĩ vậy, nên mới tìm ngươi, thăm dò ngươi. Không ngờ ngươi thật sự có thể giải trận, Ma Pháp đế quốc có phù văn sư đích thực, còn là thiên tài tự học.

Liễu Mị Nhi, Vu Nhai đối thoại nói bóng nói gió Ngũ Thanh không đủ năng lực, chọc gã tức điên. Đang ở nước ngoài, mất mặt ở nước ngoài hỏi sao Ngũ Thanh dễ chịu được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK