Mục lục
[Dịch]Triệu Hoán Thần Binh- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Bởi vì Vu Nhai đại ca của các ngươi quá lợi hại nên lão già ác kia dùng ảo thuật lừa các ngươi, khiến các ngươi nhìn sai lầm, từ miệng các ngươi nói xấu Vu Nhai đại ca. Vậy là sẽ khiến toàn Bắc Đẩu hành tỉnh không tin vào Vu Nhai đại ca của các ngươi, truyền thuyết Vu Nhai bị chất vấn, toàn Bắc Đẩu hành tỉnh sẽ sụp đổ.

- Cho nên các ngươi không có gạt người, các ngươi chỉ bị lão già ác lừa.

- Phó viện trưởng tỷ tỷ, ta nghe không hiểu.

Một bé trai nói:

- Có vậy mà không hiểu? Hèn gì bị lừa. Đây gọi là cách châm ngòi ly gián, giống như đại ma vương muốn bắt cóc công chúa nhưng rất khó tấn công thành quách, phải tìm nội ứng. Các ngươi bị xem là nội gian.

- Còn đám Cổ Duệ chi dân này cũng vậy, các Thuẫn Lĩnh hành tỉnh là nội ứng của bọn họ. Cổ Duệ chi dân vốn không có sức tấn công Thần Huyền đại lục.

- A, chúng ta, chúng ta . . .

Phó viện trưởng vội vàng nói:

- Không sao không sao, ngươi nhìn xem mọi người rất tin vào Vu Nhai đại ca, lời các ngươi nói không ai tin. Vu Nhai đại ca vẫn là anh hùng cứu thế, là hoàng tử của chúng ta.

- Nhưng . . . Nhưng chúng ta . . .

Bé trai lém lỉnh nói:

- Nếu muốn bù đắp sai lầm của các ngươi thì sau này thấy ai cũng phải nói tốt về Vu Nhai đại ca, nói những việc tốt Vu Nhai đại ca đã làm là được.

Phó viện trưởng phụ họa:

- Đúng đúng, làm như thế đi.

Mấy đứa trẻ 'bị lừa' kiên quyết nói:

- Ta . . . Chúng ta biết nên làm sao rồi.

Đám nhóc không biết chúng thật sự bị lừa, kẻ lừa đảo là phó viện trưởng hiền hòa. Đám trẻ vì thấy áy náy mà quyết tâm tuyên truyền cho Vu Nhai đại ca, thần tượng sau này của chúng chính là hắn.

Truyền thuyết Vu Nhai sẽ được đám trẻ tô điểm ly kỳ hơn trong Bắc Đẩu hành tỉnh, sức tưởng tượng của con nít rất kinh khủng.

Phó viện trưởng thầm nghĩ:

- Ta đang nói dối có ý tốt.

Phó viện trưởng thầm mắng Dạ a di xối xả.

Một đứa trẻ vi mừng hỏi:

- Phó viện trưởng tỷ tỷ, vậy nghĩa là Tiểu Mỹ tỷ tỷ không bị bắt đúng không?

Phó viện trưởng ngây ra, dịu dàng nói:

- A! Đương nhiên không phải, Tiểu Mỹ tỷ tỷ đi tìm phụ mẫu ruột của mình. Tiểu Mỹ rốt cuộc có tin tức phụ mẫu ruột, ta tin tưởng tương lai các ngươi cũn sẽ tìm được.

Trong khi đám nhỏ định sám hối 'sai lầm', tuyên truyền sự tích vĩ đại của Vu Nhai trong Dao Quang thành thì trong rừng cây bí ẩn cách xa Dao Quang thành, chỗ này có binh sĩ ẩn núp chờ Dao Quang thành bị hủy diệt sẽ bao vây Cổ Duệ chi dân lúc đó đã đánh chiếm thành. Đám binh sĩ này là khâu quan trọng nhất trong kế hoạch của Hô Diên Quảng Vân.

- Đại nhân, chúng ta phải làm sao đây? Còn tiếp tục ở chỗ này làm rùa rút đầu sao?

Tuy các binh sĩ không thấy rõ ràng nhưng cơ bản nhìn ra Vu Nhai đang chiến đấu, còn nghe vài câu hắn nói. Bọn họ nghe từng câu từng chữ phát ra từ tận đáy lòng Ngọc Vấn Hiền, hai chữ thợ săn, chữ gặt hái, từng câu hỏi ngược đánh vào thần kinh các binh sĩ.

Các binh sĩ thật sự không muốn ở lại đây nữa. Trong đám binh sĩ có rất nhiều người lúc trước bị Mông thân vương ép vây công Dao Quang thành, còn trợ giúp xây dựng thành thị mới. Các binh sĩ không muốn Dao Quang thành một tay bọn họ xây dựng sẽ bị diệt, nhưng đó là quân lệnh, không còn cách nào khác. Bây giờ thì từ tận đáy lòng các binh sĩ không muốn nghe theo mệnh lệnh kia.

Quan quân được gọi là đại nhân cắn răng nói:

- Quân lệnh như núi, hãy chờ đi.

Đám lính cơ mặt co giật, cố nhịn. Binh sĩ nhìn thấy Dao Quang binh sĩ dẫn theo thanh kỳ tuấn mã thú giết ra Dao Quang thành, điên cuồn tiêu diệt Cổ Duệ quân. Nhưng trú quân của Dao Quang thành không nhiều, bây giờ Dao Quang binh sĩ chỉ dựa vào sĩ khí. Thủ thành còn đỡ, Dao Quang binh sĩ muốn lao ra chiến đấu với quân địch rất là khó khăn.

Dù Cổ Duệ quân bị Hắc Ma Cự Thiên Hống đánh tan tác nhưng số người giảm bớt chưa đến một phần mười.

Quan quân run rẩy nhìn:

- Ngọc Vấn Hiền này quá xúc động, lúc này sao có thể lao ra? Vu Nhai tướng quân thật tình, không nên để bọn họ ra khỏi thành vào lúc này.

Ngọc Vấn Hiền, Vu gia chủ cưỡi không lăng hạc bay ra Dao Quang thành.

Ngọc Vấn Hiền nói:

- Bốc cháy lên đi Bắc Đẩu, Dao Quang thành đang chiến đấu, bọn họ dùng máu đốt đại quân dị tộc. Bọn họ có hy vọng Vu Nhai, còn các ngươi thì sao?

- Vu Nhai không chỉ là thành chủ Dao Quang thành, hắn còn là Bắc Đẩu phó thành chủ, có lẽ không lâu sau sẽ là Bắc Đẩu thành. Chẳng lẽ các ngươi không tin tưởng vào thành chủ của mình? Chiến đấu đi, Bắc Đẩu . . .

Nghe Ngọc Vấn Hiền lẩm bẩm, mấy binh sĩ nhìn hướng vị đại nhân kia.

- Đại nhân!

Các binh sĩ siết chặt nắm tay, bọn họ biết quân lệnh như núi nhưng cấp trên Lãnh Thu Dương thành chủ đã vi phạm. Các binh sĩ cảm thấy quân lệnh này thật kỳ cục, nhiều người không ngốc, nghĩ ngay đến viện binh Tiên Vực hành tỉnh.

Ngọc Vấn Hiền vẫn lẩm bẩm:

- Đáng tiếc, ta không biết các ngươi ở nơi nào, ta không có thời gian kính nhờ Lãnh thành chủ điều binh. Giọng của ta có thể truyền đi bao xa? Sẽ truyền đến tiểu thành gần nhất không? Nếu có thể truyền đến thì tốt quá, tin tưởng bọn họ sẽ không tiếc bản thân đến cứu viện.

Ngọc Vấn Hiền nói hơi lớn tiếng làm lòng người dao động.

Hiện tại nhiều người rất muốn giết Ngọc Vấn Hiền, nhưng một thánh binh sư cầm kiếm đứng bên cạnh gã, là người Độc Cô gia. Từ lúc Vu Nhai xuất hiện đến bây giờ thánh binh sư Độc Cô gia như người đứng xem, không làm gì. Vu Nhai thiên tài làm thánh binh sư Độc Cô gia rất kinh thán, buồn phiền, tức giận. Đao đạo thành thánh, sát ý thành thánh, liên quan gì đến kiếm đạo của Độc Cô gia?

Mặc kệ thế nào thánh binh sư Độc Cô gia quyết định chiến đấu, nên gã bay xuống bảo vệ cái tên trông rất là gian trá. Thánh binh sư Độc Cô gia cảm nhận có sát ý tỏa định, sát khí đến từ một hướng.

Đó là hướng có cao thủ Tiên Vực hành tỉnh. Thánh binh sư Độc Cô gia nhếch mép như đang nói: Các ngươi qua đây giết đi, ta đợi các ngươi.

Lãnh Thu Dương nhìn Ngọc Vấn Hiền, gã biết Ngọc Vấn Hiền định làm gì. Lãnh Thu Dương nghĩ không cần rắc rối như vậy, có thành chủ như gã ở đây ra lệnh trực tiếp là được.

Ngọc Vấn Hiền lắc đầu với Lãnh Thu Dương, gã thấy vậy lòng rùng mình, giây sau toát mồ hôi lạnh. Lãnh Thu Dương không thể tùy tiện ra lệnh, nếu đẩy ngã mệnh lệnh lúc trước Tiên Vực hành tỉnh đã ra thì giải thích với đám lính như thế nào? Nói là lúc trước Tiên Vực hành tỉnh tự ý hành động sao?

Đương nhiên làm vậy không thành vấn đề, thậm chí nâng cao sĩ khí các binh lính.

Nhưng đây là phê phán Tiên Vực hành tỉnh, chuyện không lớn. Nhưng nếu Huyền Binh đế quốc lại phái viện binh tới, bọn họ sẽ suy ngẫm có nên đến Bắc Đẩu hành tỉnh không? Sơ sẩy một cái là sẽ bị thân bại danh liệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK